Kẻ điên – 35.

Lần phát tình này của Phác Xán Liệt đặc biệt dữ dội, từ cơ thể đến ý thức đều bị dục vọng thiêu đốt. Hắn không nhớ mình đã bế Biên Bá Hiền vào phòng nghỉ như thế nào, chỉ là khi mở mắt ra lại, hắn đã bị Biên Bá Hiền còng hai tay ở đầu giường. Mà chủ mưu thì đang ngồi trên đùi hắn, một tay xoay chìa khóa, một tay ôm cổ hắn.

Phác Xán Liệt khát khô cổ họng, Biên Bá Hiền cười càng vui, hắn càng muốn lao đến hôn môi y, càng muốn cắn cho chảy máu… Tuy nhiên mọi mong muốn của hắn đều bị rọ mõm ngăn cản, hắn không thể đến gần omega của mình, điều này làm hắn không vui gầm nhẹ.

Biên Bá Hiền rũ mắt nhìn Phác Xán Liệt khó chịu giãy giụa, đồng thời dùng đầu ngón tay xinh đẹp vén mớ tóc lộn xộn trước trán hắn.

“Hừm… suỵt… yên lặng một chút, đừng làm ồn.” Hệt như đang dỗ con, Biên Bá Hiền dịu dàng vỗ đầu Phác Xán Liệt.

Alpha rơi vào tình dục rất khó bình tĩnh trước mặt omega của mình, Phác Xán Liệt nghiêng đầu tìm đến tuyến thể Biên Bá Hiền, luôn cảm thấy nơi này ngày hôm nay đặc biệt hấp dẫn mình.

“… Tháo ra… tháo ra cho anh!” Muốn chạm vào cơ thể đối phương nhưng không được, Phác Xán Liệt nóng nảy lên tiếng, điên cuồng giật kéo còng tay ở đầu giường.

Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt nằm xuống, nắm sợi dây rọ rõm nâng cằm hắn lên, ép hắn rời xa cổ mình.

“Lần này không giúp anh được, trong này có hạt giống của anh mà.” Biên Bá Hiền cố ý để bụng mình chạm ngực Phác Xán Liệt, cười đểu nói: “Là do anh gây họa, bây giờ anh phải chuốc lấy hậu quả thôi.”

Biên Bá Hiền không cho mà lại một mực cưỡi trên người Phác Xán Liệt, hắn thì không thể trở mình đẩy ngã Biên Bá Hiền, tinh thần ngày một điên loạn, khắp phòng đều là tin tức tố của hắn, thậm chí còn nồng nặc hơn gấp mấy lần so với bình thường.

Đối mặt với tin tức tố tỏa ra từ alpha động dục, mặt Biên Bá Hiền cũng nhanh chóng đỏ lên, hô hấp vừa nóng vừa nặng nề.

“Hôm nay anh buộc phải nghe lời em…” Biên Bá Hiền cầm lấy thứ cương cứng bên dưới của cả hai, hết cọ rồi tuốt, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn mắt Phác Xán Liệt.

“Biên Bá Hiền… Em phách lối như vậy… có nghĩ tới lần sau không, mẹ kiếp em muốn lần sau không xuống giường được à?” Mắt Phác Xán Liệt đỏ au nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, trong đầu nửa hy vọng y dừng lại, nửa khao khát được cắn nát cổ y…

Biên Bá Hiền cởi áo ra, dùng nó để che đi ánh mắt tức giận và tràn đầy dục vọng của Phác Xán Liệt.

“Lần sau để lần sau nói, lần này anh nên ngoan ngoãn đi.” Biên Bá Hiền tách hai chân, đỡ phía dưới thăm dò rồi chậm rãi ngồi xuống, “Với ‘đức hạnh’ bây giờ của anh, em sợ anh không biết nặng nhẹ.”

Mới vừa đi vào được một chút, Biên Bá Hiền liền nhận ra cơ thể mình trở nên nhạy cảm và dễ thỏa mãn hơn hẳn trước đây. Được sự cho phép của cơ thể, Biên Bá Hiền từ từ ngồi xuống hết, bắt đầu nhấp hông nhẹ nhàng.

Biên Bá Hiền không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ hưởng thụ, đôi mắt ánh lên tia sáng ướt át.

Phác Xán Liệt không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thanh âm Biên Bá Hiền động tình cùng vô số hình ảnh tưởng tượng hiện ra trong đầu…

“… Cũng chỉ có em mới dám làm thế này với anh…” Phác Xán Liệt nghiến răng, trong bóng tối cảm nhận Biên Bá Hiền đang thỏa thích hưởng thụ trên người mình.

Trán Biên Bá Hiền rịn mồ hôi, hai tay chống ngực Phác Xán Liệt, cẩn thận nhìn hắn há miệng thở hổn hển sau lưới sắt rọ mõm…

“Nói rất đúng, là em, chỉ có thể là em…” Biên Bá Hiền cắn nhẹ dái tai Phác Xán Liệt, kế đến thè lưỡi liếm: “Vui không… Dù sao thì em thấy rất vui, bé con của chúng ta cũng vậy.”

Biên Bá Hiền không biết tại sao, rõ ràng Phác Xán Liệt mới là người phát tình, thế mà y lại hưng phấn theo hắn, hơn nữa cảm xúc trào dâng này hoàn toàn khác với trước đây, còn có cảm giác thứ gì đó đang tràn ra từ tuyến thể.

Y nhớ tới lời của Ngô Thế Huân, cậu ta nói rằng y có khả năng khôi phục tin tức tố…

Thật sao? Y sẽ có thể quyến rũ Phác Xán Liệt bằng mùi của mình phải không?

Biên Bá Hiền ôm mặt Phác Xán Liệt, lấy áo xuống cùng hắn đối mặt…

Hai mắt nhìn nhau, trong không khí toàn là mùi cần sa, Biên Bá Hiền chân thành, mong đợi, thử thăm dò, mở tuyến thể…

Quả thật có một mùi hương nhàn nhạt bay tới, tròng mắt Biên Bá Hiền run run chưa dám xác định đây có phải là tin tức tố hay không. Y tập trung tinh thần, ôm chầm Phác Xán Liệt định mở tuyến thể ra thêm một chút…

Đột nhiên, y cảm nhận được kích thích ở nơi giao hợp, tiếp đến Phác Xán Liệt ngửa cổ về sau gầm một tiếng.

Mùi hương nhàn nhạt kia bỗng trở nên đậm đà, giống như bị đè nén mấy chục năm cuối cùng cũng có cơ hội phát tán, điên cuồng xông ra từ gáy Biên Bá Hiền, va chạm rồi hòa lẫn cùng mùi cần sa, biến cả căn phòng trở nên đỏ rực mê mắt ——

Lần đầu tiên Phác Xán Liệt ngửi được mùi hương này trên người Biên Bá Hiền, một mùi hương phách lối y hệt mùi cần sa, đang không phân thắng thua quấn lấy nhau trong không khí. Da đầu Phác Xán Liệt tê rần, hắn không nhịn nổi nữa, dùng lực kéo đứt còng tay. Hắn ôm Biên Bá Hiền, bóp cổ y:

“Em vốn là omega mê người như vậy ư?”

Lực tay của Phác Xán Liệt không nhỏ, tuy nhiên Biên Bá Hiền không hề lo lắng hay hoảng sợ, y để mặc cho hắn bóp cổ, gò má ửng đỏ, cười nói: “Em chỉ muốn thử một chút thôi, không ngờ thật sự có thể…”

Biên Bá Hiền tiếp tục nhấp hông, bụng dưới hết lần này đến lần khác đụng vào Phác Xán Liệt: “Ngửi được không, em là mùi gì…”

Phác Xán Liệt nâng mông Biên Bá Hiền, cách rọ mõm nói: “Mùi này… không phải là thuốc phiện sao?”

Thuốc phiện đỏ tươi diễm lệ cùng cần sa xanh sẫm phách lối, hai mùi hương gây nghiện và độc hại, không chút nhượng bộ lan tỏa khắp phòng, đối đầu, dây dưa, mà riêng biệt.

Mùi thuốc phiện đậm đà nhiệt liệt, mùi cần sa ngông cuồng liều lĩnh.

Hai mùi hương này vừa là liều thuốc độc trí mạng, vừa là thuốc an thần xoa dịu lẫn nhau…

Phòng nghỉ nhỏ hẹp bị hai mùi hương lấp đầy, Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt chìm đắm vào nhau, giữa đối kháng và an ủi, cái này mất cái kia sinh…

——

Biên Bá Hiền ở cùng Phác Xán Liệt suốt ba ngày, trong ba ngày này, toàn bộ alpha và omega của băng Giao Long đều bị liên lụy. Nguyên nhân tất nhiên là do tin tức tố của hai người.

Vốn một alpha mùi cần sa đã không chịu nổi, thật không nghĩ tới ở đây còn có một omega mùi thuốc phiện, tin tức tố của hai người trong kỳ phát tình có thể ví như một loại vũ khí hủy hoại người khác. Nghe đâu mấy ngày Phác Xán Liệt phát tình, có vài omega giúp việc bị ảnh hưởng, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.

Trong phòng tắm phòng ngủ, Phác Xán Liệt đã tiến vào hồi cuối của kỳ phát tình, hắn cầm vòi sen xịt nước giúp Biên Bá Hiền chà lưng, hình xăm giao long kéo dài tới xương cụt nằm im dưới làn nước.

Phác Xán Liệt rũ mắt, lướt qua bả vai Biên Bá Hiền là có thể thấy bụng to của y.

Một cảm giác khó tin bất chợt vọt thẳng lên đỉnh đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ thật sự được làm ba. Do suy nghĩ đến ngây người, hắn cầm lệch hướng vòi sen, thế là nước văng vào mắt Biên Bá Hiền.

“Chậc, sao anh xịt vô mắt em vậy?” Biên Bá Hiền một tay che bụng theo bản năng, một tay giơ lên chắn trước mắt.

Phác Xán Liệt định thần lại, dứt khoát dùng vòi sen làm ướt tóc Biên Bá Hiền: “Lần sau em dám nhào tới như vậy nữa thử xem!”

Biên Bá Hiền rút khăn tắm treo bên cạnh đắp lên đầu, cười nói: “Yên tâm, em đã hỏi Ngô Thế Huân rồi, cậu ta bảo được.”

Phác Xán Liệt từ đằng sau bóp cằm Biên Bá Hiền để y hơi ngửa đầu nhìn mình: “Vậy lần này bỏ qua cho em, chờ đứa nhỏ ra đời rồi anh sẽ dạy dỗ em thật tốt.”

Biên Bá Hiền bật cười thành tiếng, nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, hôn một cái, nói: “Chơi luôn, tốt nhất là anh nên làm em đến chết sống lại.”

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, mặc dù bụng của y càng ngày càng lớn, người cũng càng ngày càng cồng kềnh, thế nhưng từ khi y khôi phục được tin tức tố, tổng thể lại quyến rũ hơn xưa. Vốn đã có khuôn mặt đầu độc lòng người, bây giờ nhan sắc của y phải gọi là xứng với thần tiên giáng thế…

Nhìn mọi chuyển động của Biên Bá Hiền đều giống như đang dụ dỗ câu dẫn người khác, Phác Xán Liệt không khỏi lo lắng tính cách lãnh đạm đối với alpha của y cũng sẽ thay đổi.

“Hứa dẫn em đi hẹn hò mà mãi chưa làm được, tí nữa tắm xong chúng ta đi luôn nhé.” Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền lên bồn rửa mặt đã lót khăn dày rồi lấy khăn tắm lớn lau khô người y.

“Ừm” Biên Bá Hiền dùng mũi chân còn ướt khiêu khích Phác Xán Liệt, đầu ngón chân vuốt ve chiếc cằm không mấy mịn màng của hắn.

Phác Xán Liệt bắt cái chân không đứng đắn ấy lại, khẽ liếm một chút: “Dâm đãng thế này là muốn ai làm em đây?”

Biên Bá Hiền nhíu mày, rút chân khỏi tay Phác Xán Liệt, dang hai tay ra, Phác Xán Liệt liền ôm y xuống.

“Chỉ giỏi nghĩ tới mấy thứ bậy bạ.” Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt, song lực tay có ý vừa chống cự vừa nghênh đón, “Hôm nay không làm, dẫn em ra ngoài chơi.”

Phác Xán Liệt sờ bụng Biên Bá Hiền, sảng khoái nói: “Đi thôi.”

——

Cuối cùng thì buổi hẹn hò của Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền vẫn không thoát khỏi sự khuôn sáo cũ rích là dùng bữa rồi xem phim.

Ngồi trong nhà hàng, Biên Bá Hiền thổi trà nóng, mày cao mày thấp nhìn Phác Xán Liệt cặm cụi ăn.

“Đây là kế hoạch hẹn hò anh cất công suy nghĩ gần một tháng đó hả?” Biên Bá Hiền bật cười.

“Tham khảo kinh nghiệm trong quá khứ, không một omega nào có thể từ chối nhà hàng này.” Phác Xán Liệt gắp một miếng thịt xào hai lần chín thả vào chén Biên Bá Hiền.

Ngón tay Biên Bá Hiền gõ vào tách trà, rất nhanh bắt được chi tiết trong lời Phác Xán Liệt vừa nói: “Kinh nghiệm quá khứ, từng dẫn người khác tới đây rồi?”

Khóe môi Phác Xán Liệt giật giật, trả lời: “Bốn năm lần gì đó.”

Biên Bá Hiền nhướng mày, tốc độ gõ tách trà cũng trở nên nhanh hơn.

Đúng lúc này, phía sau hai người đột nhiên có tiếng rơi vỡ, theo phản xạ quay đầu nhìn xem, hóa ra là lỗi của của một omega nhân viên nhà hàng, cậu ta sơ ý đánh rơi đĩa thức ăn trong khay.

Biên Bá Hiền vốn không để ý lắm, quay đầu trở về tiếp tục dùng món, song lại phát hiện Phác Xán Liệt nhíu mày, ánh mắt một mực dừng trên người omega kia. Điều này làm Biên Bá Hiền tò mò quay lại nhìn lần nữa. Omega nhỏ ngồi chồm hổm dưới đất chật vật nhặt những mảnh vỡ vào khay, trong khi đó không ít lần ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, mỗi lần đôi bên đối mặt, cậu ta đều giật mình tránh đi.

Tên ngốc cũng nhìn ra được, bọn họ quen biết nhau.

“Ai vậy?” Chẳng rõ tại sao, Biên Bá Hiền chợt nghĩ tới Phó Tiểu Nhiên, thế là có chút khó chịu.

Phác Xán Liệt cau mày cẩn thận nhớ lại, thẳng đến khi nhìn thấy tuyến thể không đẹp lắm của đối phương, hắn mới lờ mờ đoán:

“À, hình như anh từng ngủ với cậu ta.”

Biên Bá Hiền yên lặng chốc lát, ánh mắt sắc bén tiếp tục phóng tới omega kia, cậu omega bị Biên Bá Hiền hù dọa, sơ ý để mảnh vỡ cứa vào tay.

Biên Bá Hiền đặt đũa xuống, nhướng mày nhìn Phác Xán Liệt bất động: “Không tới chào hỏi à?”

Phác Xán Liệt nâng cằm, vô tư nói: “Chuyện rất lâu rồi, sau đó cậu ta còn làm mấy trò bẩn thỉu nên bị A Chung đuổi khỏi băng Thanh Hồng.”

Có thể nhìn ra được trong ánh mắt omega kia chính là sợ hãi, nhưng xen lẫn trong nỗi sợ đó vẫn tồn tại nỗi niềm say đắm và sùng bái trời sinh của omega đối với alpha.

Biên Bá Hiền mất hứng ăn, ngón tay điểm xuống mặt bàn không đếm xỉa tới Phác Xán Liệt nữa.

“Trước khi ngủ với tôi, anh đã từng ngủ với bao nhiêu người?”

Phác Xán Liệt không phát hiện Biên Bá Hiền buông đũa, dứt khoát nói: “Không nhớ nổi.”

Biên Bá Hiền gật đầu cười, hỏi tiếp: “Có khi nào cũng từng làm người ta ‘sình bụng’ không?”

Phác Xán Liệt hơi nhíu mày, bởi vì Phác Minh Viễn, cho tới bây giờ hắn vẫn rất nhạy cảm với chuyện con cái, chỉ mỗi việc tiếp nhận Biên Bá Hiền và đứa bé trong bụng y thôi mà hắn đã phải suy nghĩ lâu như vậy, lý nào hắn lại tùy tiện bắn đại bác vào bụng omega khác chứ!

“Không có.”

Cảm nhận được câu trả lời mang theo chút tức giận, Biên Bá Hiền cười khẩy, liếc mắt nhìn cậu omega phía sau dọn dẹp xong đứng dậy rẽ vào bếp, y kéo ghế đứng lên: “Anh ăn đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền, đặt đũa xuống định đứng lên theo: “Anh đi với em.”

“Không cần, anh cứ từ từ mà ăn, tôi đi một mình được.”

Phác Xán Liệt dõi theo Biên Bá Hiền, nếu y đã nói không cần thì hắn thật sự không có cách nào trái ý. Trong thời gian chờ đợi, hắn mở điện thoại muốn đặt trước hai vé xem phim, tuy nhiên khi mọi thứ hiện ra trước mắt, hắn cạo cạo cánh mũi, xấu hổ không biết mua vé xem phim bằng điện thoại như thế nào.

Trước khi gặp Biên Bá Hiền, hắn ăn chơi hết mình, gieo họa cho không biết bao nhiêu omega, mặc dù những omega này không cần tiền, chỉ cần mời bữa cơm, nhưng chắc chắn không hề có một lần nào được coi là hẹn hò tử tế, hơn nữa lại càng không cùng chui vào một chỗ tối thui giết chết mấy tiếng đồng hồ để xem một bộ phim nhàm chán.

Song hiện tại, Phác Xán Liệt thật sự muốn cùng Biên Bá Hiền đến rạp chiếu phim, dù cho trong mắt mọi người xem phim là có hình thức hẹn hò lỗi thời thì đối với hắn mà nói, đây lại lần đầu tiên. Hắn vô cùng tò mò, cùng người mình yêu ngồi ở một nơi chỉ tồn tại duy nhất ánh sáng từ màn hình chiếu rốt cuộc có gì vui, liệu có giống như những đôi tình nhân khác, y vòng tay qua khuỷu tay hắn, tựa đầu vào vai hắn chê phim buồn ngủ, cười nhạo khiếu chọn phim của hắn… Nghĩ đến nét mặt Biên Bá Hiền lúc đó, Phác Xán Liệt càng quyết tâm bất luận thế nào cũng phải dẫn y đi xem phim một lần.

Tuy nhiên, phần mềm trên điện thoại đúng là làm khó hắn, thừa dịp Biên Bá Hiền đi vệ sinh, hắn vẫy tay gọi nhân viên tới nhờ đặt vé giúp mình.

Omega làm rơi đĩa thức ăn vừa rồi sau khi chạy vào bếp vứt mảnh vỡ vào liền quay về phòng nghỉ dành cho nhân viên. Thay bộ đồng phục mới xong, cậu ta đóng cửa tủ đồ và giật mình vì có người đứng chờ sau cánh cửa.

“Cậu là ai?!” Omega nhỏ sợ hãi lùi về sau, Biên Bá Hiền đứng dựa tủ đồ không buồn đến gần, từ tốn nói:

“Tôi mặc kệ trước đây cậu có ngủ với Phác Xán Liệt hay không, từng ngủ bao nhiêu lần, bắt đầu từ đây giờ, nếu cậu dám xuất hiện trước mặt anh ấy một lần nữa, lại còn dùng ánh mắt say đắm đó nhìn anh ấy, tôi nhất định sẽ khiến cậu không có chỗ dung thân ở cái đất Thiệp Thủy này, nghe rõ chưa?”

Omega nhỏ nuốt trái cổ, nắm chặt cái khay trong tay: “Tôi… tôi không có…”

“Không có thì tốt, cậu mà biết ai đã từng có quan hệ với Phác Xán Liệt giống như cậu, nhớ giúp tôi nhắn đôi lời, ai dám thèm khát alpha của tôi, cuộc đời sau này đừng mong sống yên ổn.”

Biên Bá Hiền ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào tuyến thể xấu xí của omega. Y tiến lên phía trước hai bước, omega tội nghiệp run rẩy tiếp tục lùi về sau cho đến khi đụng trúng tường.

Biên Bá Hiền cho tay vào trong áo, omega nhỏ tưởng y móc súng nên sợ hãi nhắm chặt mắt lại, kết quả y chỉ lấy một xấp tiền và nhét vào cổ áo cậu ta.

“Sau này lượng sức mà nhìn người, cậu không chơi nổi người như Phác Xán Liệt đâu.”

Biên Bá Hiền nói xong liền rời đi, omega nhỏ trượt ngồi xuống, trong lòng hoảng loạn nhìn theo bóng lưng Biên Bá Hiền…

Biên Bá Hiền quay về chỗ ngồi, thứ y nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt hớn hở của Phác Xán Liệt cùng với một omega khác, đối phương cầm điện thoại Phác Xán Liệt không biết đang nhập cái gì, xong xuôi thì cười híp mắt trả cho hắn.

“Xem thử bộ này đi ạ, là bom tấn vừa ra mắt, rất được chào đón, đảm bảo người yêu ngài sẽ thích.”

“Cảm ơn.” Phác Xán Liệt quơ quơ điện thoại, omega tươi cười khoát tay rồi xoay người đi làm việc của mình.

Phác Xán Liệt hết sức phấn khởi nhìn poster bộ phim sẽ chiếu sau nửa tiếng nữa, thầm băn khoăn không biết có nên học người khác mua ít đồ ăn vặt mang theo hay không.

“Anh làm gì đấy?”

Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, Biên Bá Hiền mặt mày u ám đi tới.

“Quay lại rồi, lát nữa chúng ta ——”

“Phác Xán Liệt.”

“Hửm?”

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt vui vẻ cầm điện thoại, trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi về những omega vây quanh hắn lúc hai người chưa gặp nhau…

Biên Bá Hiền ngồi xuống, ánh mắt tối sầm. Nhận ra tâm trạng Biên Bá Hiền có điểm khác lạ, Phác Xán Liệt đặt điện thoại xuống, cất tiếng hỏi: “Em sao thế? Không thoải mái ở đâu à?”

Biên Bá Hiền ước chừng nhìn Phác Xán Liệt mười mấy giây, sau đó mới mở miệng:

“Phác Xán Liệt, tôi không biết rốt cuộc trước đây anh từng ngủ với bao nhiêu omega, chẳng qua tôi muốn nói thẳng cho anh biết, Biên Bá Hiền tôi từ đầu tới cuối chỉ ngủ với một mình anh thôi.”

Con ngươi Phác Xán Liệt run lên, yên lặng nghe Biên Bá Hiền nói tiếp:

“Tôi không quan tâm trước kia anh điên thế nào, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi yêu cầu anh nghiêm túc một chút, vì đứa con này.”

Phác Xán Liệt không biết tại sao đột nhiên Biên Bá Hiền lại nói những lời như vậy, hắn vươn tay tới nắm tay Biên Bá Hiền, nở nụ cười hóa giải bầu không khí: “Sao thế? Do mang thai nên nhạy cảm hả?”

Biên Bá Hiền hất tay Phác Xán Liệt, quay mặt ra ngoài cửa sổ: “Biến đi.”

Phác Xán Liệt lật đật kéo ghế qua ngồi bên cạnh Biên Bá Hiền, ôm y vào lòng dỗ dành: “Rốt cuộc em bị làm sao, vì omega vừa nãy à? Đã rất lâu anh không gặp cậu ta rồi.”

“Đứng lên, đừng chạm vào người tôi.”

Phác Xán Liệt không nghe, cứng rắn khóa chặt Biên Bá Hiền trong lòng.

“Hồi trước anh điên, tâm thần, những chuyện từng làm anh đều không nhớ rõ, nhưng từ khi ở bên cạnh em, anh bắt đầu muốn trở thành một người bình thường, anh đang học cách yêu, cách chung sống, học cách có trách nhiệm, em đừng chê trách anh, cho anh cơ hội tự sửa đổi nhé!” 

Phác Xán Liệt mở điện thoại, bấm vào hai tấm vé xem phim vừa mua đưa cho Biên Bá Hiền, “Anh quả thật không có ý tưởng nào mới, chỉ muốn đưa em đi xem phim, muốn ở nơi mờ tối ngồi ghế tình nhân nắm tay em, hôn em, có được không?”

Biên Bá Hiền liếc xuống vé xem phim, mắng một câu “Quê mùa”.

“Quê mùa thì quê mùa, thế có đi hay không?”

Biên Bá Hiền tức giận nhìn Phác Xán Liệt, y phát hiện cảm xúc mình dành cho người đàn ông này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không tài nào khống chế được.

Thấy Biên Bá Hiền không lên tiếng, Phác Xán Liệt biết tám chín phần y đã đồng ý đi xem phim với mình, hắn tươi cười kề môi lên gò má y.

“Anh biết vừa rồi tại sao em tức giận không?” Biên Bá Hiền ngửa ra sau tránh hành động đùa giỡn lưu manh của Phác Xán Liệt, lạnh giọng hỏi.

Phác Xán Liệt nhếch môi, giữ cằm Biên Bá Hiền hôn hai cái, trả lời: “Ghen.”

Biên Bá Hiền vòng tay qua cổ Phác Xán Liệt, cắn môi hắn, mùi thuốc phiện nhàn nhạt tản ra, y nghiêm túc, lãnh đạm nói:

“Biết thì tốt.”

One thought on “Kẻ điên – 35.

Leave a comment