Kẻ điên – PN 2.

Chuyện này xảy ra trước khi hai người bọn họ hẹn hò.

Đó là lúc hai người vừa xác nhận hợp tác, Phác Xán Liệt giúp Biên Bá Hiền yên ổn ngồi lên Hương đường vị, còn Biên Bá Hiền giúp hắn có một giấc ngủ ngon.

Vì giúp Biên Bá Hiền lấy được lòng tin từ các phía, từ đó có thêm lợi thế khi nhậm chức, Phác Xán Liệt vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dùng đủ thứ thủ đoạn để cướp đoạt địa bàn, nhưng cũng vì thế mà đắc tội với không ít người.

Biên Bá Hiền vẫn ở băng Giao Long xử lý công việc, y ngồi trong thư phòng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, bầu không khí quá mức tĩnh lặng bấy giờ khiến Biên Bá Hiền nhận ra, hình như đã khá lâu rồi y không nhìn thấy kẻ điên suốt ngày náo nhiệt bên cạnh nữa.

“Đinh Dương, Phác Xán Liệt đâu?”

“Thái tử gia, giao dịch ở nước ngoài gặp chút rắc rối, anh ta đã dẫn người đi xử lý từ sớm rồi.” Đinh Dương đáp lời, nhìn thấy cái nhíu mày của y, cậu ta lại giải thích: “Các băng đảng ở phía nam vẫn luôn cướp súng ống đạn dược, cản trở việc làm ăn của chúng ta.”

“Cậu ta đi đâu?”

“Thái Lan.”

Biên Bá Hiền rời khỏi bàn làm việc tới trước bản đồ dán trên tường, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đinh Dương chỉ địa điểm.

Đinh Dương mất một lúc để dò bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một quần đảo gần đất liền Thái Lan.

Đảo Koh Samui.

“Cậu ta đi bao lâu rồi?” Biên Bá Hiền thu tầm mắt, mở màn hình điện thoại.

“Hai tuần rồi.”

“Đã đi nửa tháng rồi mà vẫn chưa về, có gì bất lợi sao?” Biên Bá Hiền vừa nói vừa gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, bên kia chỉ có tiếng tổng đài máy móc thông báo ngoài vùng phủ sóng.

Đinh Dương nghe Biên Bá Hiền hỏi nhất thời trở nên khó xử, cậu xoa xoa thái dương trả lời: “Công việc rất thuận lợi, chỉ là nghe A Chung nói lão đại cậu ta đến kì phát tình nên không vội trở về.”

Biên Bá Hiền chậm rãi buông điện thoại xuống.

“Nói cậu ta hết kì phát tình hẵng về.”

Y trầm mặc trong chốc lát, rồi đút tay túi quần cười lạnh: “Tôi cứ thắc mắc không biết cậu ta đi đâu, thì ra là ra ngoài tìm thú vui à.”

“Nếu cần tôi có thể nói anh ta không cần quay lại, tránh để Thái tử gia nhìn thấy lại tức giận.” Đinh Dương gật đầu phụ họa.

Biên Bá Hiền cắn cắn môi dưới, chậm chạp hỏi: “Hai ngày tới có chuyện gì cần tôi xử lý nữa không?”

“Súng ống đạn dược bị cướp cũng đã được Phác Xán Liệt lấy lại rồi, nên cũng không còn gì khác.” Đinh Dương suy nghĩ một chốc rồi đáp.

“Đặt cho tôi một vé sớm nhất đi Koh Samui.”

“Gì cơ!? Vé máy bay? Thái tử gia, cậu muốn đi tìm bọn họ!?”

Biên Bá Hiền liếc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cuối cùng xoay người rời đi: “Dù sao tôi cũng đang rảnh.”

————

Xuống khỏi phi cơ, thứ không khí ẩm ướt độc nhất của hòn đảo ngay lập tức vây lấy Biên Bá Hiền, bầu trời phía xa mờ mịt, cứ như một cơn mưa lớn sắp đến giữa thời tiết oi bức của mùa hè, cùng với ánh cam của hoàng hôn khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn hẳn.

Một màu cam xám xịt và bẩn thỉu.

Biên Bá Hiền dẫm lên bãi cát nóng hầm hập, ánh nhìn có phần mờ mịt.

Y thả bộ đến biệt thự.

Thời tiết bên ngoài cực kì khó chịu, trong không khí thoang thoảng mùi tanh ẩm của tảo biển và cả mùi vỏ cam khô quắt dưới nắng, Biên Bá Hiền vừa đi vài bước đã thấy trên da dinh dính mồ hôi.

Căn biệt thự nằm trên vách đá cạnh biển, càng đến gần mùi tanh của thực vật biển càng nồng đậm, lẫn trong đó là một chút mùi cần sa.

Tin tức tố của Phác Xán Liệt thế mà có thể lan đến nơi xa như vậy.

Cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, Biên bá Hiền đưa tay cởi cúc áo, sau đó đi theo tên thuộc hạ đứng trước cửa vào biệt thự.

Căn biệt thự to lớn thế nhưng cực kì tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió biển đánh vào cửa sổ sát đất phía biển, ham muốn điên cuồng khiến cho bên trong căn biệt thự có vẻ hơi u ám, ánh sáng duy nhất cũng tắt dần.

Bên kia cánh cửa chính là một đống hỗn độn, vô số quần áo rải thành một đống lộn xộn trên đất.

Bình rượu đã uống hết, thảm trên sàn bị chút rượu còn sót lại đổ ra làm bẩn. Mùi cần sa vây kín cả căn nhà, còn cả đủ thứ tin tức tố ngọt ngào của omega, chỉ ngửi mùi thôi cũng biết nơi này vừa phát sinh chuyện dâm loạn đến mức nào.

Biên Bá Hiền đi theo đống quần áo lộn xộn trên đất đến lầu hai, cảnh tượng trước mắt buộc y phải dừng bước.

Trước mắt giống như một bức tranh sơn dầu đã phủ bụi trăm năm, trong tầm nhìn của y đều là omega người trần như nhộng, người trên sofa, người nằm ở trên giường, có người còn quỳ trên đất mơ màng ngủ. Bọn họ đều là những omega xinh đẹp, toàn thân trắng nõn không tì vết, dưới thân lại đầy dấu vết hoan ái mãnh liệt. Mà trung tâm của bức họa chính là Phác Xán Liệt đang nằm trên giường, cả phòng chỉ có hắn mặc quần áo, nhưng cũng lộn xộn như không. Hắn giương một cánh tay che mắt, cơ ngực phập phồng, hai bên là hai omega cả người đầy dấu hôn, vừa nhìn đã biết bị chơi đến không còn sức lực.

Bầu không khí trong phòng đầy u ám, dâm loạn cực điểm, đich thị là khung cảnh yên tĩnh sau một đêm điên cuồng hoan ái.

Bỗng nhiên có tiếng sấm từ xa truyền tới, theo tiếng sóng biển truyền tới bên ngoài.

Tin tức tố cần sa vẫn kiêu ngạo bao trùm, kích thích khiến tinh thần con người trở nên phấn chấn, tổ hợp mùi hương nguy hiểm mê người khiêu gợi bản năng tình dục nguyên thủy của mỗi người.

Biên Bá Hiền bước qua đống quần áo lộn xộn trên sàn đến cạnh giường, y nâng chân, dẫm đôi giày da lên đệm, từ trên nhìn xuống Phác Xán Liệt đang nằm trên giường.

Cảm thấy phần đệm bên cạnh khẽ động, Phác Xán Liệt dởi cánh tay nhìn lên.

Sắc mặt Phác Xán Liệt cực kì mệt mỏi, mấy đêm không ngủ khiến quầng thâm dưới mắt hắn càng đậm hơn, hai mắt hắn đỏ ngầu, rõ ràng đã bị kì phát tình hành hạ không ít. Dù cả người ướt đẫm mồ hôi, hít thở cũng khó khăn nhưng Phác Xán Liệt vẫn chưa thỏa mãn, khoảnh khắc nhìn thấy y, con ngươi hắn bất chợt run rẩy, tiếp đó lại cong môi thỏa mãn cười.

Biên Bá Hiền nhấc chân đá hai omega bên cạnh hắn xuồn giường, sau đó trực tiếp dẫm lên khuôn ngực Phác Xán Liệt.

“Sao không gọi cho tôi?”

Phác Xán Liệt cũng không cự tuyệt khi bị y dẫm lên người, ngược lại đưa tay nắm mắt cá chân Biên Bá Hiền, tiếp đó vuốt một đường theo cẳng chân y.

“Phát tình bất ngờ, tôi chờ không được.”

Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn omega bị Phác Xán Liệt chơi trong phòng cười lạnh, lại dùng giày da nhẹ nhàng lướt ngang cằm hắn: “Nhiều người như vậy mà vẫn không thỏa mãn được cậu à?”

Phác Xán Liệt hưởng thụ để Biên Bá Hiền chơi đùa trên người mình, nắm chặt mắt cá chân y, vừa dời xuống dưới cởi giày trên chân y vừa nói: “Không đủ, so với cậu càng không.”

Biên Bá Hiền dùng sức đè bả vai Phác Xán Liệt xuống, không để hắn tiếp tục làm loạn, y nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn rồi cười:

“Điểm này của cậu lại có triển vọng đấy.”

Phác Xán Liệt nghe vậy cười rộ lên, nghiêng đầu nằm lên gối, trông cực kì lộn xộn.

Nhưng cũng cực kì quyến rũ.

Cơ thể Biên Bá Hiền bắt đầu nóng lên, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, tiếng cười nguy hiểm của người bên dưới khiến hô hấp của y cũng dần trở nên hỗn loạn, Biên Bá Hiền dùng chân nhẹ nhàng cọ lên má Phác Xán Liệt rồi hỏi:

“Còn muốn nữa không?”

Phác Xán Liệt cười giữ lấy bàn chân không yên phận của y, trưng vẻ mặt không chút hèn mọn cầu xin y: “Thái tử gia, đến đây yêu thương tôi đi.”

Dứt lời liền cắn ngón chân y.

Ngón chân y tê dại, Biên Bá Hiền rút chân bước xuống giường, cúi người nhặt một cái cà vạt trên đất rồi bắt lấy hai tay hắn trói lại.

Phác Xán Liệt cười nhìn Biên Bá Hiền đang trói chặt hai tay mình, nghiêng người đến cọ lên cổ y:

“Cậu biết thứ này không thể giữ được tôi mà.”

“Thế à?” Biên Bá Hiền kéo hai tay bị trói của hắn lên buộc chặt vào thành giường, tiếp đó đè cả người Phác Xán Liệt xuống, trực tiếp ngồi lên.

Hắn nhìn người trên thân bắt đầu cởi quần áo, cũng không quan tâm hai tay bị trói mà nói:

“Cảnh này đẹp đấy.”

“Cậu định tự mình động sao?”

“Vậy thì dùng sức đi, đừng cọ nữa.”

“Nếu cậu không làm được thì để tôi——-“

Biên Bá Hiền cởi chiếc áo sơ mi duy nhất còn lại trên người, rồi trực tiếp nhét thẳng vào cái miệng đang liến thoắng của Phác Xán Liệt, tiếp đó cúi người, dùng một tay đỡ lấy Phác Xán Liệt rồi ngồi xuống, tay còn lại vỗ lên mặt hắn.

“Im lặng và hưởng thụ đi.”

Ánh mắt hai người ghim chặt lấy nhau, gió biển theo tiếng sóng vỗ thổi vào trong phòng, giữa tiếng sấm rền, Biên Bá Hiền hít một hơi, sau đó trực tiếp ngồi xuống, Phác Xán Liệt thấy vậy thì nhíu mày rên một tiếng.

Biên Bá Hiền chống lên ngực hắn ngưng lại một lúc, tin tức tố cần sa dần len vào từng lỗ chân lông trên người, khi đã làn quen được thì thong thả động eo, y không hề sốt ruột, cố ý thả chậm tốc độ, vừa động vừa ôm lấy khuôn mặt Phác Xán Liệt, kề sát tai hắn, thoải mái thở bên tai Phác Xán Liệt.

“Ưm… ha…” Thanh âm Biên Bá Hiền nhỏ vụn, cùng với tốc độ chậm rãi trên người từng chút một bào mòn tinh thần người dưới thân.

Tuy rằng việc này cứ như đang tra tấn một alpha như hắn nhưng trong mắt Phác Xán Liệt ngập ý cười, tùy ý để Biên Bá Hiền trói tay bịt miệng, để y thoải mái làm càn trên người, cả đời hắn có lẽ chỉ tùy ý như vậy vài lần thôi.

Hơi nước mặn và mùi tảo biển theo gió tràn vào nhà, gió bắt đầu mạnh lên và những con mòng biển bay thấp xuống, báo hiệu sắp có mưa lớn. Biên Bá Hiền càng động càng mạnh, y cưỡi trên người Phác Xán Liệt, tiếng rên cũng nhiều và gợi cảm hơn trước. Đạt cao trào, Biên Bá Hiền duỗi thẳng người, để lộ cần cổ xinh đẹp, người dưới thân cũng nâng người bắn thẳng vào trong y.

Biên Bá Hiền cúi người, không ngừng thở dốc, cảm giác ngột ngạt ngày càng mãnh liệt, mồ hôi y nhỏ xuống hai má người bên dưới, bàn tay y vì khoái cảm mà run rẩy lấy đi chiếc áo sơ mi trong miệng Phác Xán Liệt.

“Có thích không?” Biên Bá Hiền dùng đầu ngón tay miết lên cánh môi hắn rồi hỏi, Phác Xán Liệt hít một hơi, ánh mắt dán chặt lên bàn tay y.

“Có muốn nữa không?” Y lại hỏi, dùng sức nhún một cái, Phác Xán Liệt ở bên dưới bị kích thích cũng không nhịn được mà rên một tiếng trầm thấp.

Dù là người bị đâm nhưng cảm giác được kiểm soát tiết tấu và khoái cảm từ phía trên vẫn khiến Biên Bá Hiền cảm thấy hài lòng, y lại động thêm một cái nữa, cánh môi như gần như xa cọ lên mặt Phác Xán Liệt, lại hỏi tiếp:

“Có omega nào dám ngồi trên người cậu chơi như thế này không?”

Ánh mắt Phác Xán Liệt dừng trên mặt y, tiếng thở của hắn ngày càng nặng nề, ‘roạt’ một tiếng, Phác Xán Liệt xé rách cà vạt trói hai tay hắn rồi vươn tay giữ cổ Biên Bá Hiền hung hăng ghìm xuống, dùng sức ngồi dậy. Hắn ghìm cổ Biên Bá Hiền, thân dưới mạnh mẽ đâm tới.

Mùi cần sa mạnh mẽ xâm chiếm, như bức tường vô hình vây lấy hai người họ.

Phác Xán Liệt gắt gao ôm lấy omega trong lòng, tin tức tố cần sa như sóng biển ập tới, ham muốn cùng dục vọng cứ thế dâng lên, cùng với nụ hôn đi tìm khoái cảm triền miên.

Chốc sau lại dịu dàng, Phác Xán Liệt phá lệ ôn nhu, trở về vẻ lười biếng khiến người say mê.

Hoàng hôn buông xuống trên biển, Biên Bá Hiền nhìn mặt nước ánh cam bên ngoài, cảm giác như bị kéo đến một không gian khác, mơ hồ, rơi vào dục vọng, chỉ có vui sướng đến chết.

Phác Xán Liệt gặm cắn môi y, tay vẫn giữ cổ Biên Bá Hiền nói:

“Rên lớn tiếng lên.”

Hắn vừa yêu cầu vừa dùng sức ghìm chặt cổ y.

Khoái cảm trong người không ngừng dâng lên, Biên Bá Hiền ngược lại không cảm thấy sợ hãi, mà càng thêm điên cuồng động, điên cuồng hôn lên môi hắn.

Không biết đến lần thứ mấy, Phác Xán Liệt cuối cùng cũng buông tay khỏi cần cổ Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền rời khỏi phòng ngủ bừa bộn đi tới phòng ngủ lớn của biệt thự, ở trong không gian chỉ có hai người tiếp tục triền miên.

Mưa càng ngày càng lớn, sóng biển cuồn cuộn, bầu trời mịt mù không thể nhìn rõ thứ gì, sau khi đạt cao trào, hai người nằm trên giường thất thần nhìn ra cửa sổ.

“Lần sau cứ trực tiếp tìm tôi.” Biên Bá Hiền mở lời trước, buồn buồn nói, “Tôi không thích dùng chung alpha với người khác.”

“Giao dịch của chúng ta có bao gồm cả điều kiện này không?” Phác Xán Liệt bóp mông y, cười nói.

“Cậu nên biết lúc tôi chơi cậu, cậu có vô số sơ hở, chỉ cần tôi muốn liền có thể giết cậu.”

Kì phát tình kéo dài mấy ngày đã vơi đi một chút, mí mắt Phác Xán Liệt bắt đầu sụp xuống, bàn tay ở mông Biên Bá Hiền lại không thành thật tiến tới. Biên Bá Hiền đang thất thần nhìn cửa sổ bỗng run lên một cái rồi không nhịn được rên lên, y đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt nằm trên giường, vẻ mặt như đang nghỉ ngơi nhưng bàn tay bên dưới lại không ngừng chọc vào người y.

“Nếu tôi chỉ là alpha của riêng cậu, thế có phải Thái tử gia cũng chỉ là omega của riêng tôi không?” Phác Xán Liệt gối đầu lên cánh tay, tay còn lại vẫn cực kì tự nhiên rút cắm trong người Biên Bá Hiền, đầu ngón tay mò mẫm chọc vào điểm nhạy cảm khiến y rên lên một tiếng.

Biên Bá Hiền cũng thành thật hưởng thụ, tùy ý để hắn làm càn, đồng thời cùng đáp ứng điều kiện của hắn.

“Có thể.”

Phác Xán Liệt rút ngón tay, xoay người đè Biên Bá Hiền xuống giường, dương vật vẫn cương cọ xát trước cửa huyệt người dưới thân, hắn nắm cằm xoay mặt để y đối diên với mình rồi nói.

“Cái gì có thể? Thái tử gia nói rõ ra xem nào.”

“Có thể trở thành omega của riêng cậu.” Biên Bá Hiền nói xong liền chủ động hôn lên môi hắn, Phác Xán Liệt cũng không chần chờ, dùng sức đâm tới.

Hai người lại lần nữa lao vào triền miên.

Trở lại với hiện tại, Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt nhìn trực thăng dần bay cao, quần đảo Koh Samui dần xuất hiện trong tầm mắt.

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, đá văng cánh cửa trực thăng, gió lớn cùng tiếng gầm rú của cánh quạt truyền tới, y nhíu mày giữ vạt áo rồi nhìn về phía Phác Xán Liệt.

“Có còn nhớ nơi này không?”

“Sao lại không nhớ? Đây là quần đảo lần trước anh định tổ chức đám cưới với em.”

“Không nhớ gì ngoài việc đó sao?” Phác Xán Liệt đạp lên cánh cửa trực thăng, gió mạnh khiến mái tóc của hắn rối tung.

Biên Bá Hiền im lặng một lúc rồi cười đáp:

“Em phải nhớ chuyện gì đây?”

Phác Xán Liệt nhíu mày, lại ra vẻ như không có chuyện gì nói: “Haizz, không nhớ thì thôi vậy, Thái tử gia đây là nhân vật lớn, trăm công ngàn việc có quên cũng là chuyện bình thường.”

Nhìn Phác Xán Liệt kì kì quái quái trước mặt, Biên Bá Hiền cười rộ lên, níu cổ áo hắn kéo đến gần.

“Ồ, em nhớ ra rồi, là lúc anh bị em cưỡi đến phải cầu xin em.”

Thấy Biên Bá Hiền thật ra không hề quên, Phác Xán Liệt lại lần nữa vui vẻ ngẩng đầu ôm thắt lưng y:

“Còn gì nữa không?”

Biên Bá Hiền hôn lên môi Phác Xán Liệt, chủ động cùng hắn dây dưa, giữa nụ hôn nhẹ nỉ non:

“Còn có…”

“Là nơi em nói sẽ trở thành của riêng anh.”

One thought on “Kẻ điên – PN 2.

Leave a comment