Kẻ điên – 38.

“Cậu đùa tôi hả?!” Ngô Thế Huân không dám tin nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền đấm một quyền vào cửa xe: “Mẹ nó cậu nhanh lên.”

Ngô Thế Huân cho rằng mình sắp điên rồi.

“Bây giờ tôi không đủ hơi sức chĩa súng ép cậu, không muốn chúng ta chết ở đây thì cậu làm ơn nhanh lên một chút.” Biên Bá Hiền nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, xe của thuộc hạ Liêu Anh Thành cũng đang lần lượt chạy tới.

Ngô Thế Huân biết mình không lay chuyển được Biên Bá Hiền, không thể làm gì khác hơn đành quay về xe lấy dụng cụ y tế. Lúc cậu đang cặm cụi, một viên đạn bất ngờ sượt qua gò má, chỉ thiếu chút nữa là bắn trúng đầu.

Bên kia, Phó Tiểu Nhiên dẫn theo thuộc hạ giơ súng hướng về phía Ngô Thế Huân, nếu không phải ngọn lửa từ vụ tai nạn quá lớn khiến bọn chúng không bước qua đây được thì có lẽ cậu đã không tránh khỏi mấy phát súng này.

Ngô Thế Huân nhanh chóng chạy đến chiếc xe Biên Bá Hiền điều khiển, tự giác được thời gian cấp bách, cậu đeo khẩu trang, mang bao tay, xé áo phông dính máu Biên Bá Hiền đang mặc, đỡ bụng y.

“Tôi không nắm chắc 100% thành công, cậu ——”

Đoàng đoàng đoàng —— Hàng loạt viên đạn lướt qua, Ngô Thế Huân ôm đầu cả hai nằm thấp xuống để tránh tầm bắn.

“Cậu phải chắc chắn 100% thành công.” Biên Bá Hiền nắm cổ áo Ngô Thế Huân, nháy mắt cổ áo đã nhuộm màu đỏ. Ngọn lửa phía sau cho y ít nhiều phán đoán về sự sống chết của Phác Xán Liệt, hắn đã dùng bản thân đổi lấy mạng sống cho y và con, vậy nên y chắc chắn phải sinh thành công đứa con này.

“Không có thuốc mê, không có thiết bị theo dõi, mẹ nó… cậu coi tôi là thần y thật đấy hả?… Tôi còn sợ cậu sẽ chết vì đau đớn trước khi đứa nhỏ ra đời kia kìa…”

Biên Bá Hiền cắn răng giơ tay nắm dây an toàn, gắt gao quấn chặt hai cổ tay, cố định mình trên ghế. Cổ tay trắng như tuyết bị dây an toàn siết ra máu bầm, tạo thành vết hằn đáng sợ.

“Vậy là được chứ gì, tôi sẽ không làm loạn, trước khi chạy trốn bọn chúng đã tiêm etomidate cho tôi, có thể vẫn còn chút tác dụng.”

Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền đối xử bản thân quá tàn nhẫn, biết y hạ quyết tâm, cậu cũng không còn cách nào khác: “Biên Bá Hiền, tôi sự bội phục cậu, có thể ác với mình như vậy.”

Khoang sinh sản đã mở ra, Biên Bá Hiền nắm chặt ghế da chịu đựng cơn đau không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, da đầu tê dại, cắn môi phát ra những tiếng rên rỉ não lòng.

Một người từng thực hiện vô số ca phẫu thuật lớn nhỏ như Ngô Thế Huân, đứng trước đau đớn của Biên Bá Hiền, lần đầu tiên cậu cảm thấy sợ dao phẫu thuật.

Dù có dây an toàn trói chặt tay thì cơn đau cắt da cắt thịt vẫn khiến Biên Bá Hiền giãy giụa theo bản năng. Việc cơ thể y cử động ảnh hưởng đến quá trình cắt đĩa nối khoang sinh sản và đứa trẻ, điều kiện phẫu thuật quá kém, nếu tiếp tục như vậy đừng nói đến chuyện đứa trẻ chào đời thành công, rất có khả năng là một xác hai mạng.

“Thái tử gia! Thái tử gia! Nói chuyện với tôi một chút đi, được không? Nói chuyện với tôi, nói cái gì cũng được!” Ngô Thế Huân khẩn trương nhìn Biên Bá Hiền, sợ y đau quá mà mất ý thức nên định trò chuyện để phân tán cơn đau của y.

Biên Bá Hiền tất nhiên rất muốn phối hợp cùng Ngô Thế Huân, tuy nhiên y không chống lại được cơn đau khoang sinh sản mở rộng, đau đến mức không thể nói được gì.

Cơ thể tự động sản sinh hàng rào bảo vệ, mùi thuốc phiện chậm rãi phân tán, song không có bất kỳ tính công kích nào, tựa như vươn ra là để tìm kiếm một mùi hương khác đã từng cùng mình dây dưa…

Ý thức Biên Bá Hiền trở nên mơ hồ, trong buồng xe chỉ có tin tức tố của y lẻ loi tìm kiếm mùi hương khác…

“Phác Xán Liệt…” Biên Bá Hiền nhắm chặt mắt, vô thức gọi tên đối phương, “… Tên điên… em đau lắm… anh đang ở đâu…”

Ngô Thế Huân đầu đầy mồ hôi nhìn Biên Bá Hiền nhắm nghiền mắt, lớn tiếng đáp lại: “Vậy chúng ta trò chuyện về Phác Xán Liệt nhé!! Không được ngủ! Cậu với tôi nói chuyện về cậu ta đi!! Nói cái gì cũng được, nói đi!”

“… Phác Xán Liệt…” Biên Bá Hiền hơi hé mắt, trong đáy mắt không còn vẻ điên loạn, lạnh lùng hay khinh thường hằng ngày, tại giây phút này chỉ còn là lớp vỏ bọc rách toạc, sự yếu ớt, bất lực đến nghẹn ngào, “… Con mẹ nó tại sao anh lại đâm đầu tìm cái chết… Em không muốn anh chết mà…”

Ngô Thế Huân cắn răng lắng nghe thanh âm ngày một nhỏ dần của Biên Bá Hiền, vừa cầm máu vừa tìm đĩa nối khoang sinh sản và đứa bé.

Đây là đau đớn mà Biên Bá Hiền chưa từng trải qua trong đời, ngọn lửa sau lưng vẫn cứ lan ra mang theo mùi xăng, lẫn cùng mùi máu, Biên Bá Hiền đột nhiên muốn từ bỏ, nét mặt đanh lại nhìn bàn tay đầy máu của Ngô Thế Huân, lẩm bẩm nói:

“… Nếu như không sinh được, chúng ta cùng nhau chết chung.”

“Nói mê sảng cái gì đấy!”

“Nếu người đã không còn… Tôi sống có ý nghĩa gì nữa chứ…” Giọt nước mắt hòa với máu chảy xuống từ khóe mắt Biên Bá Hiền, “Anh ấy không còn, đứa trẻ cũng không, vậy tôi thà chết…”

“Biên Bá Hiền cậu ——”

Rầm! ——

Ngô Thế Huân còn chưa kịp ngăn chặn suy nghĩ buông xuôi của Biên Bá Hiền, một bóng đen bất ngờ đập vào cửa xe, che mất ánh sáng chói mắt. Mùi cần sa nồng nặc lan tỏa, nhanh chóng ôm lấy mùi thuốc phiện lạc lõng xung quanh.

“Mẹ kiếp em dám chết thử tôi xem…”

Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn người vừa nhào tới, thoát thân từ biển lửa nên mặt hắn dính đầy tro, toàn thân nhếch nhác không chịu nổi.

Thấy người trước mắt, Biên Bá Hiền bàng hoàng đến nổi quên mất cơn đau, y không dám chớp mắt lấy một cái vì sợ đây chỉ là ảo giác.

Phác Xán Liệt cúi người hôn lên trán Biên Bá Hiền, hắn thở hổn hển, trên người thấm đẫm mùi xăng, gò má có vết cắt do vật bén cào trúng.

“Anh còn chưa chết, em dựa vào cái gì mà muốn chết hả…” Phác Xán Liệt quyến luyến cọ trán Biên Bá Hiền, giống như thân mật với vật nuôi bé nhỏ.

“Anh… là thật sao?” Biên Bá Hiền nghẹn ngào, muốn giơ tay lên sờ mặt Phác Xán Liệt nhưng trước đó tay bị mình trói chặt, bây giờ không thể nào cử động được.

Phác Xán Liệt nhìn hoàn cảnh sinh con đầy khắc nghiệt, dưới chỗ ngồi, Ngô Thế Huân lót áo và bông cầm máu, tất cả đều bị nhuộm đỏ.

“Haha, tôi biết tên điên như cậu sẽ không dễ dàng chịu chết mà.” Ánh mắt Ngô Thế Huân nhanh chóng quay trở lại trên người Biên Bá Hiền, “Cậu trò chuyện với Thái tử gia đi, phân tán sự chú ý của cậu ấy, tôi tìm được đĩa nối rồi, lúc cắt sẽ rất đau, nhớ cố gắng giữ cậu ấy.”

Phác Xán Liệt gật đầu, dịu dàng xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Biên Bá Hiền. Đối diện đạn bắn liên tục, hắn che tai y, nâng mặt y lên khích lệ: 

“Anh và em, cả con của chúng ta, không có ai chết hết. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi bé con lớn lên, nhìn con kết bạn, kết hôn, sau đó lại nhìn con có bé cưng của riêng mình… Biên Bá Hiền những thứ đó em không muốn thấy sao? Không muốn nhìn thấy cùng anh sao?”

Cơn đau cắt đứt đĩa nối khoang sinh sản và đứa nhỏ không phải chỉ cần mấy lời an ủi là có thể biến mất. Vì phẫu thuật không có thuốc mê nên Biên Bá Hiền đã bắt đầu khó thở, y hớp lấy từng ngụm không khí, hai mắt khóa chặt khuôn mặt Phác Xán Liệt, nghe hắn diễn tả khung cảnh sau này.

“Anh còn muốn cùng em xem hết một bộ phim điện ảnh, cùng em phóng xe thật nhanh trên cầu, cùng em uống trà, cùng em mua cho con đôi giày thật đẹp… Em không muốn sao?”

Biên Bá Hiền hơi há miệng, biết y muốn trả lời, Phác Xán Liệt liền kề tai sát miệng y, nghe được y tốn tức thều thào: “…Muốn, ai mà không muốn chứ… Hức ——”

Hô hấp của Biên Bá Hiền đột nhiên rối loạn, y đau đớn gào lên. Phác Xán Liệt vội nhìn về phía Ngô Thế Huân, chỉ thấy tay cậu toàn là máu Biên Bá Hiền.

“Giữ cậu ấy lại! Nhanh lên! Sắp được rồi! Đừng cho cậu ấy cử động!”

Nghe Ngô Thế Huân yêu cầu, Phác Xán Liệt xoay người tiếp tục an ủi Biên Bá Hiền, thế nhưng quá trình lấy đứa bé ra khỏi cơ thể đã làm y đau đến mức không thể nghe nổi một câu.

Biên Bá Hiền giãy giụa khiến mọi việc không thể tiến hành thuận lợi, Phác Xán Liệt đè vai y, cúi người hôn trong lúc y đang hoảng loạn kêu gào.

Môi lưỡi hai người dây dưa, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện chút huyết khí. Biên Bá Hiền rên rỉ nghẹn ngào, trong thống khổ và triền miên cố gắng dùng hết phần sức lực cuối cùng.

Lúc này, bụng dưới bất giác mất trọng lượng, cơn đau dữ dội kết thúc, tựa như tháo bỏ được khối đá nặng, trong buồng xe chật hẹp vang lên tiếng khóc trẻ sơ sinh ——

Ngô Thế Huân một tay ôm đứa bé nhỏ xíu yếu ớt, một tay cởi áo khoác quấn đứa bé lại, sau đó lần lượt kiểm tra hô hấp và những vấn đề khác.

Phác Xán Liệt vẫn ôm Biên Bá Hiền không dám buông tay, tuy nhiên cũng không nhịn được quay đầu nhìn đứa bé trong lòng Ngô Thế Huân.

“Sao rồi?!!”

Ngô Thế Huân ba đầu sáu tay vừa kiểm tra đứa nhỏ vừa khâu vết mổ, cầm máu cho Biên Bá Hiền, xong xuôi hết liền mất sức ngồi bệt xuống sàn xe.

Đứa nhỏ cứ khóc không ngừng, Biên Bá Hiền lo lắng nghiêng đầu hỏi: “… Đứa nhỏ…. sao vẫn khóc vậy… Có phải… có phải xảy ra chuyện gì không?…”

Phác Xán Liệt cũng khẩn trương nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân dựa ghế, nhìn đôi chồng chồng nhếch nhác căng thẳng trước mặt, không để ý hoàn cảnh khắc nghiệt, bật cười nói: “Hai người thật sự không biết hay đang giả ngu vậy, trẻ sơ sinh mới sinh ra không khóc mới là có vấn đề, yên tâm đi, không có chuyện gì hết, con trai của hai người rất khỏe mạnh.”

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng lau máu dính trên mặt đứa nhỏ rồi bế đến cho Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt xem: “Coi nè, nhìn một cái biết ngay là hổ con của hai người.”

Đứa nhỏ vẫn đang khóc lớn trên tay Ngô Thế Huân, ấy thế mà vừa chuyển sang tay Phác Xán Liệt lại chỉ còn thút thít.

Hai tay Phác Xán Liệt cứng đờ, không biết làm sao lặp lại lời Ngô Thế Huân: “Con chúng tôi… là con trai sao?”

Ngô Thế Huân kiểm tra thân nhiệt cho Biên Bá Hiền, xác nhận y không xuất hiện trạng thái căng thẳng sau sinh mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, một cậu bé enigma khỏe mạnh.”

Rốt cuộc, bé con cũng thành công đến với thế giới này sau trăm ngàn gian khó, Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt bế con, đứa nhỏ mới chào đời vẫn chưa mở mắt, bàn tay nhỏ xíu nắm thành quyền.

Song, niềm hạnh phúc không kéo dài được lâu, một loạt đạn bắn vào đuôi xe, Phác Xán Liệt ôm chặt đứa nhỏ, cúi người che chở Biên Bá Hiền, từ tấm kính sau xe phát hiện Phó Tiểu Nhiên và thuộc hạ Liêu Anh Thành đang cố gắng vượt qua ngọn lửa.

“Làm sao đây? Bọn họ sắp qua rồi!” Ngô Thế Huân cũng núp dưới chỗ ngồi, nhìn đám người Phó Tiểu Nhiên liên tục nổ súng, gấp gáp nói.

“Mẹ nó, Liêu Anh Thành đã bị ông đây đụng văng tới Tây Thiên mà vẫn chưa chịu từ bỏ sao?!” Phác Xán Liệt móc súng ở bên hông ra, tức giận lên đạn, “Ngay từ đầu đáng ra nên bắn thủng tim cậu ta!”

“Chân thái tử gia bị kẹt không rút ra được, chúng ta làm sao chạy đây?”

Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền vơi bớt cơn đau cũng nhìn về phía hắn. Hai người ngầm hiểu ý nhau thông qua ánh mắt, cuối cùng đều nhìn đứa con vừa chào đời.

“Cậu bế đứa nhỏ lái xe chạy đi tìm Biên Vanh, nói đây là cháu trai của ông ấy.” Phác Xán Liệt giao con trai lại cho Ngô Thế Huân, lúc buông tay vẫn quyến luyến nựng má bé con một cái. Mà bé con giống như biết trước được điều gì, tiếp tục lớn tiếng gào khóc.

Tiếng con khóc làm Biên Bá Hiền nhíu chặt chân mày, lần đầu tiên tỏ thái độ mềm mỏng với Ngô Thế Huân: “Bác sĩ Ngô, con của chúng tôi xin nhờ hết vào anh.”

“Hai người không định đi sao?!”

“Cậu thấy đấy, bây giờ tôi không đi đâu được.” Biên Bá Hiền đắp áo khoác của Phác Xán Liệt, cởi trói hai tay ra, dựa ghế nói.

Nghe Biên Bá Hiền giải thích, Ngô Thế Huân nghi hoặc nhìn về phía Phác Xán Liệt.

“Tôi cũng không thể bỏ lại em ấy.”

“Đứa nhỏ bình an ra đời, chúng tôi không còn gì phải sợ nữa.” Biên Bá Hiền kéo hộp đựng đồ trên xe, tìm thấy một bao thuốc lá và bật lửa, cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ lệnh cấm hút thuốc, y châm điếu thuốc rồi đưa lên miệng, tựa vào người Phác Xán Liệt nói, “Việc còn lại chính là muốn cùng nhau sống, cùng nhau chết.”

Không đợi Ngô Thế Huân đồng ý giúp hay không, Phác Xán Liệt đẩy cậu xuống xe, sau đó che chở cho cậu và đứa bé tới khi cả hai ngồi vào xe an toàn.

“Đi mau!”

Những viên đạn không có mắt bay tới, Phác Xán Liệt bắn trả vài phát, nóng nảy thúc giục: “Mau lái xe đi!”

Ngô Thế Huân không thể làm gì khác hơn đành thả phanh, đạp ga, đưa đứa bé rời khỏi hiện trường. Chờ xe của Ngô Thế Huân đi xa, Phác Xán Liệt mới yên tâm chạy về bên cạnh Biên Bá Hiền.

“Ổn chứ?”

“Đi rồi.” Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền vào lòng, dịu dàng hôn lên mắt y, “Vất vả cho em.”

“Bây giờ chỉ còn anh và em, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua không?” Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm đám người Phó Tiểu Nhiên đã vượt qua biển lửa trong gương chiếu hậu, cất tiếng hỏi.

Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền, lắp đầy đạn vào băng đạn, nói:

“Yên tâm, có anh ở đây, em sẽ không sao cả.”

“Em vốn không tin cái kiểu ngạo mạn này đâu…” Biên Bá Hiền ngậm thuốc lá, yếu ớt tựa vào lòng Phác Xán Liệt, “Chỉ là… vừa rồi, khoảnh khắc con của chúng ta chào đời, em đột nhiên nhận ra có alpha để dựa vào hóa ra cũng không tệ…”

Biên Bá Hiền tốn sức vòng tay qua cổ Phác Xán Liệt kéo hắn đổ về phía mình: “Em đã sinh con trai cho anh, có phải anh nên thưởng cho em không?”

Phác Xán Liệt nếm vị thuốc lá trên cánh môi Biên Bá Hiền, kế đến lại liếm vệt máu trên mặt y: “Em muốn thưởng gì?”

Biên Bá Hiền cầm khẩu súng của Phác Xán Liệt, dùng toàn bộ sức lực lên đạn rồi trả lại cho hắn, ánh mắt khóa chặt đám người Phó Tiểu Nhiên trong gương chiếu hậu đang từng bước đến gần.

“Em muốn cái mạng của cậu ta.”

Phác Xán Liệt nhếch môi, mãnh liệt hôn Biên Bá Hiền, hai người giống như hai dã thú lao vào nhau, nóng nảy điên cuồng thể hiện hết tình yêu ra ngoài. Vị ngọt tràn lan cuống họng, lúc hai người tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc mong manh.

Phó Tiểu Nhiên dừng lại sau xe, đổi một khẩu súng lục đầy đạn khác, xuyên qua cửa kính phía sau thấy được hai người họ hôn nhau. Ánh mắt cậu càng lúc càng cấp bách, càng lúc càng ác độc.

“Anh Tiểu Nhiên, bây giờ chúng ta phải làm sao… Lão đại…”

Phó Tiểu Nhiên liếc nhìn khung xe cháy đen, ngoại trừ hai chiếc xe nát bét, bên trong còn có thi thể Liêu Anh Thành. Biết Liêu Anh Thành đã chết cháy, anh em thuộc hạ vô cùng hoảng loạn, bắt đầu do dự không biết có nên tiếp tục đuổi giết Biên Bá Hiền hay không, thế nên phải hỏi ý Phó Tiểu Nhiên, người thân cận nhất với Liêu Anh Thành gần đây.

Phó Tiểu Nhiên nhìn Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền quyến luyến môi hôn, sự ghen tị trong lòng chạm đến đỉnh điểm. Tại sao cùng là omega nhưng cậu lại không sở hữu được bất kỳ thứ gì? Hôm nay Liêu Anh Thành cũng chết rồi, cậu biết phải vượt qua quãng đời còn lại của mình thế nào đây?!

Hại cậu thành ra như vậy, bọn họ dựa vào đâu mà được sống yên ổn chứ?

Phác Xán Liệt lui khỏi xe, trực tiếp đối diện ánh mắt chất chứa hàng vạn câu hỏi tại sao của Phó Tiểu Nhiên, hắn cầm khẩu súng mà Biên Bá Hiền đã lên nòng, từng bước đi đến trước mặt Phó Tiểu Nhiên.

“Cậu còn dám tiến lên một bước, tôi nhất định lấy mạng cậu.” Phác Xán Liệt giơ súng lên nói với Phó Tiểu Nhiên.

Phó Tiểu Nhiên bật cười, cố ý nhấc chân, Phác Xán Liệt nói được làm được, bắn một phát đạn ngay trước mũi chân Phó Tiểu Nhiên. Phó Tiểu Nhiên dừng bước, trợn mắt nhìn Phác Xán Liệt không chút nhân từ, lạnh lùng nói:

“Anh Liệt từ xưa đến nay một mình một cõi, tại sao bây giờ lại trở thành con chó răm rắp nghe lời omega rồi?”

“Vậy thì cậu cũng phải xem omega đó là ai, lời của Biên Bá Hiền, tôi tình nguyện nghe theo.” Phác Xán Liệt nhíu mày, họng súng đã nhắm ngay tim Phó Tiểu Nhiên.

Phó Tiểu Nhiên mím môi không cam lòng, đám thuộc hạ bên cạnh thấy Phác Xán Liệt máu me đầy người lại mang khí thế hung ác, run rẩy khuyên can Phó Tiểu Nhiên: “Anh Tiểu Nhiên, lão đại chết rồi, chúng ta không cần liều mạng với băng Giao Long đâu.”

“Không muốn liều chết thì cút hết cho tôi! Ông đây không cần các cậu ở lại!” Phó Tiểu Nhiên quát, đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lão đại nhà mình vốn đã bị băng Giao Long đào hố hãm hại mất gần hết thế lực, bây giờ Liêu Anh Thành chết chẳng khác gì rắn mất đầu, không có ai nguyện ý vô duyên vô cớ kết thêm thù oán, trừ Phó Tiểu Nhiên đã bị Liêu Anh Thành đánh dấu, thật sự không một ai tình nguyện ở lại liều mình.

Thế là, đám thuộc hạ quyết định bỏ chạy, nơi đây chỉ còn một mình Phó Tiểu Nhiên mắt ngấn lệ nhìn Phác Xán Liệt.

“Mẹ nó anh là cái thá gì, ngày nào cũng không ngủ được toàn dựa vào tôi mới có thể nghỉ ngơi! Anh đùa giỡn nhiều omega như vậy, bây giờ tỉnh ngộ muốn làm người ba tốt, dựa vào cái gì chứ?! Anh xứng sao?!!”

Phó Tiểu Nhiên trút hết oán hận thế giới bất công tích tụ bao lâu nay ra ngoài: “Bây giờ anh lại hại chết alpha của tôi, các người không sợ trời phạt hả?!”

Phác Xán Liệt nhìn Phó Tiểu Nhiên phát điên, khuôn mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt. Mặc dù lời lẽ của cậu khó nghe, song nhìn thấy ánh mắt omega bất lực phụ thuộc vào alpha, một người vốn không hay để ý đến cảm xúc đối phương như Phác Xán Liệt lại cảm thấy bàng hoàng và khó xử.

Ánh mắt này hắn vừa thấy được từ Biên Bá Hiền, chính là lúc y chào đón một sinh mệnh nhỏ bé.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Phó Tiểu Nhiên hồi lâu, cuối cùng lựa chọn hạ súng xuống.

Hắn tiến về phía Phó Tiểu Nhiên, rõ ràng Phó Tiểu Nhiên đang cầm súng chĩa hắn nhưng lại bị hắn ép liên tục lùi về sau.

“Anh định làm gì?! Còn bước tới nữa tôi sẽ nổ súng đấy! Mẹ kiếp anh đứng lại cho tôi!”

Phác Xán Liệt xem thường lời uy hiếp của Phó Tiểu Nhiên, hắn đến gần cậu ta, để họng súng đối phương chạm vào vị trí tim mình.

“Đây đâu phải ngày đầu tiên cậu bước vào giới giang hồ, người như chúng ta, cậu nghĩ có thể nói đạo lý được sao? Nếu như cậu vẫn muốn biết phải trái, được, tôi nói cho cậu nghe, ban đầu tôi vứt bỏ cậu, nổ súng bắn cậu không phải vì nhìn cậu không vừa mắt, mà là do cậu dùng tin tức tố phản bội tôi, tôi chẳng qua chỉ muốn trả thù thôi! Phác Xán Liệt này không phải người tốt, từng ngủ với rất nhiều omega, nhưng tôi không hề hại chết bọn họ, tôi nổ súng với cậu là bởi cậu có tội! Cậu bị tên chó Liêu Anh Thành đánh dấu cũng là do cậu lựa chọn, tôi muốn cái mạng chó của hắn là vì hắn làm tổn thương người tôi yêu, hãm hại con của tôi, tôi giết hắn mười lần cũng không có gì quá đáng!! Nếu là trước đây, tôi sẽ không rảnh giải thích với cậu, trực tiếp găm vào đầu cậu một viên đạn coi như xong! Sở dĩ hôm nay tôi chấp nhận tốn thời gian nói mấy lời này là muốn cậu vui vẻ yên tâm nhận ra mình là người duy nhất chấp nhận vì Liêu Anh Thành chĩa súng vào người khác!”

Phó Tiểu Nhiên run rẩy đôi môi nhìn Phác Xán Liệt, nghe hắn nói tiếp:

“Điểm này tôi rất kính phục, kính phục bản năng tình yêu omega dành cho alpha, thứ mà omega bị đánh dấu nào cũng sẽ có, không liên quan gì đến cậu! Ngược lại, cậu nên cảm ơn ông trời, nếu không nhờ vào bản năng này thì cậu đã hoàn toàn là một tên súc sinh cả cuộc đời chỉ biết vong ơn bội nghĩa.”

“Anh… anh! Mẹ kiếp anh chết đi!”

Phó Tiểu Nhiên bóp cò, “đoàng” một tiếng, Biên Bá Hiền trong xe không nhịn được cũng cố quay đầu nhìn hai người mặt đối mặt cách đó không xa…

“Anh… anh…”

Phó Tiểu Nhiên không tin nổi cúi đầu nhìn xuống, máu từ ngực trái mình không ngừng tuôn ra, rõ ràng súng cậu ta đã ở trước trái tim Phác Xán Liệt, tại sao…

Phác Xán Liệt rút họng súng bốc khói về, nhìn ánh mắt hiện lên điều khó hiểu của Phó Tiểu Nhiên, giúp cậu ta trả lời câu hỏi:

“Bởi vì cậu không có người lên đạn cho mình.”

Phó Tiểu Nhiên ngã xuống đất, cơ thể mất máu không ngừng co giật, Phác Xán Liệt nhặt khẩu súng chưa kịp lên đạn của cậu ta, dùng đầu súng vỗ mặt cậu ta nói: “Còn nữa, tim tôi đã sớm có người để lại một phát đạn rồi, cậu không có chỗ.”

Dứt câu, Phác Xán Liệt nghe trong biển lửa có âm thanh lách tách, hắn đứng dậy liếc nhìn một cái rồi xoay người trở lại xe Biên Bá Hiền, thời điểm sắp đến, hắn dùng sức ném khẩu súng đầy đạn của Phó Tiểu Nhiên vào biển lửa.

Ngọn lửa thiêu đốt người và xe tiếp nhận thêm khẩu súng lục liền tạo ra một vụ nổ, ngọn lửa ngày một lan rộng, nuốt chửng cả Phó Tiểu Nhiên nằm gần đó.

Phác Xán Liệt tựa vào cửa xe nhìn ánh lửa mờ ảo mang tất cả tro bụi bay lên bầu trời.

Biên Bá Hiền ngồi trên ghế tài xế, thông qua gương chiếu hậu cùng Phác Xán Liệt nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hai người lặng lẽ ở bên cạnh nhau, không đủ hơi sức nói thêm câu nào. Tay hai người cách cánh cửa xe bể tan tành, đầu tiên là hai ngón tay, từ từ là nửa bàn tay, cuối cùng thành tay trong tay đan thật chặt…

Cả hai vẫn như cũ không ai nói gì.

Nhưng họ biết, chỉ cần tay còn cảm nhận được nhiệt độ, tiếng tim đập còn ở bên tai, người còn ngay bên cạnh… thì đã nói lên hết tất cả.

Mười mấy phút sau, bên ngoài vang vọng tiếng xe cứu thương cùng anh em băng Giao Long hối hả chạy đến. Biên Vanh hơn năm mươi tuổi luôn tỏ vẻ máu lạnh nghiêm nghị giờ đây ngay cả áo khoác cũng không mặc, mặc kệ thuộc hạ khuyên ngăn chống gậy cố lao vào trong…

Bất luận là anh em chạy đến hay là nhân viên y tế xông vào, hoặc kể cả người qua đường tụ lại hóng chuyện, tất cả mọi người đều vô cùng ồn ào, bọn họ la hét, nóng nảy, tức giận chửi rủa, gấp gáp… Tựa như bộ phim hoành tráng sắp hạ màn, ai nấy đồng loạt đứng dậy cổ vũ, vỗ tay hoan hô ——

Mà thứ khiến họ hoan hô, chính là hai kẻ điên liều mạng này.

One thought on “Kẻ điên – 38.

Leave a comment