Kẻ điên – 36.

Đây là lần đầu tiên Phác Xán liệt tới rạp chiếu phim. Hồi sống cùng Phác Minh Viễn, đừng nói đến phim ảnh, hắn hầu như không bao giờ ra khỏi cửa nhà, sau này trốn sang Nhật, do rào cản ngôn ngữ cộng thêm trên người không có tiền nên hắn cũng không dám đi xem phim. Tới khi trở thành lão đại, những hiếu kỳ thời trẻ con đã cạn sạch, hắn chỉ cảm thấy rạp phim là một nơi nhàm chán và đông người.

Khác với Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền đã đến rạp được mấy lần. Khoảng thời gian du học ở nước ngoài, Bùi Tư Tần thường xuyên rủ y đi xem phim, còn không thì vào những dịp hẹn coi mắt, sẵn tiện dẫn đối phương vào đó giết thời gian, thế nhưng y thường chỉ xem được phân nửa là đứng dậy ra về. Nhiều lần, Bùi Tư Tần đoán rằng y không thích xem phim, vậy là về sau cũng không rủ y đi nữa.

Cả hai đến rạp, cuối tuần rất đông người, phim chưa chiếu mà đã có cả hàng người ôm bắp nước chờ vào rạp, những người này có bạn, có người yêu, có gia đình dẫn theo con nhỏ. Hôm nay Biên Bá Hiền mặc áo thun trắng rộng thùng thình, bên ngoài khoác áo len màu trà xanh, ngồi trên ghế chờ Phác Xán Liệt mua đồ ăn nhẹ, trông y không khác những người bình thường xung quanh là bao.

“Ôi, cậu được mấy tháng rồi?”

Biên Bá Hiền quay đầu, một omega đi cùng nhóc con năm sáu tuổi ngồi xuống bên cạnh hỏi chuyện, y nhìn đứa bé thêm mấy lần mới trả lời: “Gần năm tháng.”

“Vậy bốn tháng nữa là sinh.” Omega có kinh nghiệm nói, “Lúc mang thai thường mong đến ngày sinh cho khỏe người, ai ngờ sinh con xong còn mệt hơn.” Omega ôm nhóc con một mực muốn chạy đi chơi, đưa mắt nhìn alpha của mình cũng đang xếp hàng mua nước, “Biết giới tính của bé chưa?”

Trong quá trình khám thai, bác sĩ từng hỏi Biên Bá Hiền có muốn biết trước giới tính của em bé hay không, nhưng Biên Bá Hiền từ chối. Y muốn giữ tâm trạng hồi hộp cho đến lúc sinh, mà mang theo phần mong đợi này thật ra không tệ lắm, hơn nữa dù trai hay gái y đều không ngại.

“Vẫn chưa biết.”

“Đừng sinh con trai, bọn nhỏ năng động lắm, cậu nhìn con trai tôi này, chưa kể còn là alpha, mỗi ngày tôi đều bị thằng nhóc hành mệt muốn chết.”

Biên Bá Hiền nhìn omega than phiền, song thực tế trong ánh mắt lại ngập tràn yêu thương, lúc nói về thuộc tính của con trai khóe môi cũng vô thức cong lên. Một bé con alpha đã có khả năng giày vò người lớn thành như vậy, chờ đến lúc tiểu enigma của y và Phác Xán Liệt chào đời, chẳng phải sẽ náo loạn trời xanh luôn sao?

Biên Bá Hiền vươn tay sờ mặt cậu nhóc nói: “Con cậu có nét thật đấy, rất dễ thương.”

Nghe con được khen omega liền đắc ý, mỉm cười với Biên Bá Hiền: “Sau này con của cậu ra đời chắc chắn cũng sẽ đáng yêu lắm.”

“Cảm ơn.”

“Em yêu, anh mua xong rồi, chúng ta đi thôi.” Alpha của omega ôm một đống đồ ăn quay về gọi.

“Vâng chồng, em đến đây. Phim của bọn tôi chiếu rồi, tôi đi trước nhé, thời gian này cậu nhớ chú ý một chút, nghỉ ngơi nhiều cho khỏe, sau này dễ sinh.” Omega nói xong ôm con đi theo alpha, Biên Bá Hiền mỉm cười nhìn một nhà ba người xếp hàng vào rạp.

Bỗng, y cảm giác có một luồng hơi ấm lướt bên tai, Phác Xán Liệt cầm túi bỏng ngô cúi người xuống nhìn cùng hướng với y: “Em nhìn gì đấy, còn cười một mình nữa.”

Biên Bá Hiền quay sang Phác Xán Liệt, từ từ thu hồi nụ cười, hỏi hắn: “Em có cười hả?”

“Ơ hay, thừa nhận ngồi cười một mình cũng không mất miếng thịt nào đâu.” Phác Xán Liệt ngồi xuống bên cạnh Biên Bá Hiền, đặt bỏng ngô lên bàn để rảnh tay bóp bóp mặt y, “Trong khi em còn chả mập.”

Biên Bá Hiền giữ tay Phác Xán Liệt lại, đối phương lật ngược lòng bàn tay, tự nhiên đan các ngón tay vào nhau.

“Mắc ói quá đi trời ơi.” Biên Bá Hiền nhìn cả hai tay trong tay, nụ cười vất vả thu lại rốt cuộc vẫn phải chạy ra ngoài.

“Anh thấy mọi người đều làm như vậy.” Phác Xán Liệt hất cằm ra hiệu cho Biên Bá Hiền nhìn cặp đôi phía đối diện, bọn họ không chỉ đan chặt tay, omega còn bám dính lấy alpha nũng nịu đòi đối phương đút mình uống trà sữa.

Phác Xán Liệt quan sát bọn họ cực kỳ nghiêm túc, sau đó quay đầu nhìn Biên Bá Hiền, giả bộ tủi thân nói: “Thái tử gia có thể làm nũng với anh hông?”

Chuông nhắc tới giờ chiếu phim vang lên, Biên Bá Hiền lườm Phác Xán Liệt vẫn cố tỏ vẻ đáng thương, nắm hai bên áo khoác kéo lại rồi đứng dậy: “Nằm mơ đi ha.”

Phác Xán Liệt cũng sớm đoán được lời thỉnh cầu này sẽ không có kết quả, hắn nhún vai, ôm túi bỏng ngô cùng vé xem phim tới chỗ xếp hàng.

Bên trong rạp phim rất tối, cộng thêm lần đầu tiên tới đây, tay còn cầm nhiều thứ, Phác Xán Liệt nhất thời không tìm được chỗ ngồi.

“Đi theo em, đồ ngốc.” Túi bỏng ngô trong tay bị lấy đi, Phác Xán Liệt mỉm cười mặc cho Biên Bá Hiền nắm tay dẫn mìm đi tìm vị trí của hai đứa.

Nhân viên nhà hàng khi nãy đã chọn cho bọn họ bộ phim mới ra mắt của đạo diễn Tạ Đan mang tên “Đại dương cô độc”, Phác Xán Liệt dự định sẽ lợi dụng khoảng thời gian nhàm chán để nắm tay và hôn Biên Bá Hiền, tuy nhiên nội dung hấp dẫn cùng tình tiết cô đọng của bộ phim đã thu hút hắn, ánh mắt hắn một mực dõi theo nam diễn viên đóng vai em họ nam chính.

“Em, cái cậu đóng vai Ôn Khả này có nét giống em ghê.”

Biên Bá Hiền nhìn Ôn Khả trên màn ảnh, cậu ta mắc chứng tự kỷ và luôn phụ thuộc quá mức vào anh họ, diễn biến hiện tại của bộ phim là người anh họ sắp bị áp lực cuộc sống bóp chết, không thể chịu nổi nên trút toàn bộ tức giận lên em trai mình, hai anh em đứng dưới cơn mưa tầm tã, trông cực kỳ đáng thương.

“Nếu em có một người anh trai dám mắng mình như vậy, em chắc chắn sẽ cho hắn một cú đấm.” Biên Bá Hiền nghiêng đầu, thì thầm bàn luận cùng Phác Xán Liệt, “Em tuyệt đối không cho bất kỳ ai cơ hội bắt nạt mình.”

Ánh mắt Phác Xán Liệt theo sát màn ảnh, mỉm cười nói: “Anh thấy chưa chắc đâu, nếu không phải em bị anh bắt nạt, nơi này có thể lớn thế này không?” Vừa nói Phác Xán Liệt vừa xoa bụng Biên Bá Hiền.

Có lẽ mấy tháng nay đã dần dần đón nhận trạng thái yêu đương nên cách nói chuyện của Phác Xán Liệt lại quay về khuôn mẫu thiếu đánh giống hệt trước đây. Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy Phác Xán Liệt không hề rời mắt khỏi nam diễn viên đóng vai Ôn Khả.

“Xem say mê luôn ta.”

Phác Xán Liệt cho bỏng ngô vào miệng, cười nói: “Càng nhìn càng thấy giống em.”

Lúc bấy giờ, Biên Bá Hiền mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá nam diễn viên trên màn ảnh, chưa gặp bao giờ, chắc là diễn viên mới ra mắt, khả năng diễn xuất cũng không tệ, rất thu hút người xem, ví dụ điển hình chính là Phác Xán Liệt, hình như hắn đã bị cậu diễn viên này thu hút đến mức quên mất y đang ngồi ngay bên cạnh rồi.

Biên Bá Hiền vươn tay tới nắm cổ áo Phác Xán Liệt, kéo hắn đến trước mặt mình.

“Anh vào đây để nghiêm túc xem phim thật đấy à?”

Diễn viên trên màn ảnh dù có xinh đẹp thuận mắt đến đâu cũng không thể thắng nổi Thái tử gia có vẻ hơi tức giận trước mặt, Phác Xán Liệt nở nụ cười lưu manh, nâng tay vịn ngăn chính giữa hai đứa lên, bóp cằm Biên Bá Hiền.

“Lần đầu tiên anh tới rạp phim, anh tưởng nơi này chỉ dùng để chiếu phim thôi chứ, hóa ra không phải hả?” Phác Xán Liệt biết mà còn hỏi, ngón tay ấn môi Biên Bá Hiền, “Thái tử gia gấp lắm rồi sao?”

Chỗ ngồi của hai người nằm ở trong góc hàng cuối, bốn phía tối đen vị trí lại kín, căn bản không có ai để ý đến bọn họ. Biên Bá Hiền để yên cho Phác Xán Liệt nghịch môi mình, chính y cũng từ từ kề sát, bàn tay vuốt ve trêu đùa ngực hắn, chậm rãi trượt xuống phía dưới, cầm lấy thứ bán cương trong đũng quần.

“Không biết ai mới là người gấp nữa.” Biên Bá Hiền một bên “săn sóc” một bên cười nhạo.

Phác Xán Liệt dựa lưng ghế thở dốc, hắn đỡ gò má Biên Bá Hiền, nói nhỏ: “Không cho anh thì đừng có nói cái kiểu lẳng lơ như vậy.”

Biên Bá Hiền ngã xuống vai Phác Xán Liệt, màn ảnh đối diện đang chiếu cảnh người anh nhìn em họ mình thủ dâm, y theo nhịp điệu trêu đùa Phác Xán Liệt: “Anh muốn xem cậu ta thoải mái, hay muốn anh được thoải mái?”

Từ khi Biên Bá Hiền bắt đầu hành động, Phác Xán Liệt đã sớm quên mất tiến độ của bộ phim. Hắn nhìn y thản nhiên tuốt súng cho mình, vừa cám dỗ vừa cấm dục, cố gắng nhịn xuống chỉ nhào tới hôn môi y.

Phác Xán Liệt hôn càng mãnh liệt, tốc độ tuốt súng của Biên Bá Hiền càng nhanh, cả hai rúc trong chỗ ngồi, không ai muốn buông tha ai. Vừa hay trong phim cậu em trai phát ra tiếng rên khó kìm nén, hai người cũng ẩn nhẫn rên rỉ theo chuyển động của đôi anh em trong phim. 

Không có ai phát hiện, thẳng đến khi một omega ngồi hàng trước đỏ mặt rỉ tai với cậu bạn beta ngồi cạnh: “Cậu có ngửi được mùi gì không?”

Cậu bạn beta cẩn thận hít một hơi: “Không có.”

Omega nhìn quanh, rạp phim tối đen, mọi người đều rất bình thường, chẳng qua cô nàng khẳng định mình không ngửi sai, thậm chí nó còn làm gò má cô nóng bừng.

“Sao tớ cảm giác không chỉ có một tin tức tố nhỉ…”

“Ể? Không thể nào, ai lại phát tình trong rạp chiếu phim chứ, hay cậu xem cảnh 18+ rồi bị ảo giác vậy?” Cậu bạn beta không cảm nhận được tin tức tố, cười trêu cô bạn.

Tuy nhiên dần dần, không chỉ một người ngửi thấy tin tức tố, tất cả mọi người trong rạp đều bắt đầu nhỏ giọng xì xào.

“Trời đất ơi, đây là nơi công cộng mà…”

“… Tin tức tố này là cần sa với thuốc phiện hả, hèn chi khó nhịn.”

Trong lúc mọi người bàn luận to nhỏ, cánh cửa rạp phim nặng nề mở ra rồi đóng lại, sau đó hai mùi tin tức tố cũng nhạt đi.

Trong nhà vệ sinh rạp chiếu phim, Biên Bá Hiền vốc nước lạnh vào mặt, nhìn Phác Xán Liệt chống tường cười gian. Y lau nước trên tay, cất tiếng: “Lại một lần nữa chưa xem hết bộ phim đã đi ra.”

Phác Xán Liệt mỉm cười lấy khăn giấy lau mặt cho Biên Bá Hiền: “Tại ai?”

“Không lẽ anh vô tội? Hôn người ta mà không nhận hả?”

“Được rồi được rồi, ai cũng sai hết, chịu chưa?”

——

Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày cả hai có một buổi hẹn hò khiếm nhã, bụng Biên Bá Hiền ngày một to lên, bầu tám tháng khiến hai người không thể thường xuyên ra ngoài.

Hôm nay đúng lịch đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, cả chỉ số đều rất ổn định, trừ một khuyết điểm chung của việc mang thai enigma.

“Omega mang thai enigma sẽ dễ cảm thấy mệt mỏi hơn thai thường, do em bé ở trong mẫu thể cần hấp thụ rất nhiều năng lượng, nói một cách khác, enigma càng cường đại thì thai phụ càng tốn nhiều tinh lực. Nhưng không có gì đáng lo cả, nghỉ ngơi tốt, ăn uống điều độ là được rồi.” Bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt, nói tiếp, “Nhớ là đừng để cơ thể không theo kịp nhu cầu của đứa bé, nếu không khả năng sinh non sẽ xảy ra rất cao.”

“Bác sĩ yên tâm, tôi nhất định nuôi đứa bé trắng trẻo mập mạp.” Phác Xán Liệt tươi cười nhận kết quả kiểm tra, ôm Biên Bá Hiền nói.

“Vậy thì tốt, đây là đơn thuốc bổ, cậu xuống lầu thanh toán và lấy thuốc nhé.”

Hai người xuống lầu lấy thuốc, Phác Xán Liệt luống cuống đưa đơn thuốc cho dược sĩ, dược sĩ nhìn đơn thuốc, lại nhìn Phác Xán Liệt không giống người lương thiện, do bản tính tốt bụng và có trách nhiệm với nghề nên mở miệng hỏi Biên Bá Hiền đứng bên cạnh: “Tiên sinh, những loại thuốc này là ngài tự nguyện mua sao?”

Nghe hỏi như vậy, Phác Xán Liệt không nhịn được tiến lên: “Ý của anh là sao?”

Biên Bá Hiền kéo Phác Xán Liệt ra phía sau mình, nói với dược sĩ: “Tự nguyện, đây là chồng tôi, ngài cứ lấy thuốc đi.”

Vốn định tới công chuyện với tên dược sĩ, song nghe được một tiếng “chồng” từ Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt lập tức ngây người, dược sĩ thấy quan hệ của cả hai bình thường nên cũng đi lấy thuốc, không quên chọn một cái móc khóa búp bê do bệnh viện chuẩn bị đưa cho Biên Bá Hiền.

“Thật xin lỗi, gần đây có rất nhiều omega mang thai ngoài ý muốn, tôi cũng lo ngài bị ép sinh, hỏi thêm một câu cũng vì trách nhiệm.”

Biên Bá Hiền nhận thuốc và quà rồi ném hết cho Phác Xán Liệt, cười nói: “Không sao đâu.”

Ra khỏi bệnh viện, Biên Bá Hiền mới đi hai bước tới bãi đậu xe đã không đi nổi nữa, mỗi ngày phải mang cái bụng nặng trĩu như bao gạo thật sự rất mệt người, Phác Xán Liệt đỡ y qua công viên bên cạnh bệnh viện, để y ngồi xuống băng ghế còn mình thì lục túi thuốc lấy món đồ chơi bệnh viện vừa tặng ra.

“Đáng yêu nhỉ.” Phác Xán Liệt đung đưa con búp bê trước mặt Biên Bá Hiền, con búp bê giống hệt thiên sứ với chiếc váy trắng, trên váy có in tên bệnh viện.

Phác Xán Liệt đặt búp bê vào tay Biên Bá Hiền, nói: “Em xem, trong mắt người khác anh hoàn toàn không giống ba của đứa bé, họ còn tưởng em sinh con ngoài ý muốn nữa.”

Biên Bá Hiền siết chặt con búp bê ngẩng đầu lên nhìn Phác Xán Liệt.

“Anh đã rất bất ngờ.” 

“Bất ngờ cái gì?” Dưới nắng ấm, Biên Bá Hiền híp mắt hỏi.

“Em giới thiệu với người ngoài anh là chồng của em, anh xứng sao?”

Biên Bá Hiền vuốt ve gò má Phác Xán Liệt: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh chính là ba của con em, là người yêu của em.”

Phác Xán Liệt cọ má vào lòng bàn tay Biên Bá Hiền: “Anh cảm giác mình được em và bé con cứu rỗi.” Hắn vươn tay sờ bụng y, “Nếu như không có hai người, có lẽ anh vẫn chỉ là một tên điên, sống lay lắt dưới bầu trời… Cảm ơn em và con, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh.”

“Đồ ngốc…”

Nghe Biên Bá Hiền mắng, Phác Xán Liệt khẽ cười, ngẩng đầu hỏi: “Muốn uống gì đó không?” Hắn nhìn xung quanh, phát hiện gần đó có vài cửa hàng bán nước giải khát.

Làm kiểm tra đến tận buổi trưa nên hơi khát nước, Biên Bá Hiền gật đầu: “Em muốn uống trà.”

“Không được, trà bên ngoài không sạch, muốn uống thì về nhà uống, bây giờ em chỉ có thể uống sữa thôi.”

Biên Bá Hiền thở dài, từ khi bước vào tháng thứ tám, Phác Xán Liệt càng ngày càng nghiêm khắc theo dõi việc ăn uống của y, ngoại trừ buổi chiều được phép uống trà, thời gian còn lại y đều phải uống sữa, uống nhiều đến mức y nghĩ có khi nào đứa bé sinh ra toàn mùi sữa hay không.

Thời tiết mấy ngày gần đây đặc biệt tốt, hoa cỏ trong công viên nở rộ, Biên Bá Hiền cảm thụ ánh mặt trời, vừa xoa bụng mình vừa nhìn búp bê trong tay cười tủm tỉm.

“Nắng ấm quá đúng không, Thái tử gia?”

Đột nhiên có vật cứng lạnh băng chạm vào thắt lưng, Biên Bá Hiền quay đầu, chỉ thấy Phó Tiểu Nhiên ngồi xuống bên cạnh, đặt súng ở góc độ mà người ngoài không nhìn thấy được, cười với y bằng nụ cười rất dịu dàng.

“Nghe nói omega mang thai thường trở nên quyến rũ, xem ra là thật. Thái tử gia so với trước kia trông mê người hơn nhiều.” Phó Tiểu Nhiên bắt chéo chân, một tay chống cằm, một tay siết chặt khẩu súng, nhìn giống như đang cùng Biên Bá Hiền trò chuyện bình thường.

“Cậu tới đây làm gì, muốn chết sao?” Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm Phó Tiểu Nhiên, thấp giọng hỏi.

“Nói thật, nếu là tám tháng trước ngài nói câu này có lẽ tôi sẽ sợ chết khiếp, nhưng bây giờ nói thế nào nhỉ, vì ngài mang thai nên… cái đó gọi là gì? Sự dịu dàng chết tiệt à? Không đáng sợ chút nào đâu Thái tử gia ơi. Tôi thấy có khi mình chỉ động ngón tay là ngài thủng bụng liền ấy chứ, cả ngài và con của ngài.” Phó Tiểu Nhiên bật cười hồn nhiên, tiến đến gần Biên Bá Hiền nói nhỏ, “Thế nào, có phải thấy tôi càng ngày càng đáng sợ không?”

“Cậu muốn gì?”

“Không có gì, Liêu tiên sinh nhớ ngài, muốn hẹn ngài gặp mặt nói chuyện một chút.” Phó Tiểu Nhiên cọ tới cọ lui họng súng bên hông Biên Bá Hiền, lúc nhắc đến Liêu Anh Thành, biểu cảm của cậu ta trở nên lãnh đạm âm u.

“Hừ, cậu có vẻ không vui khi Liêu Anh Thành muốn gặp tôi nhỉ, sao thế, ngay cả Liêu Anh Thành cũng không quyến rũ được?”

Bị Biên Bá Hiền mỉa mai, Phó Tiểu Nhiên dùng sức chĩa súng vào người Biên Bá Hiền, do họng súng rất cứng, hành động này làm Biên Bá Hiền cảm thấy đau.

Phó Tiểu Nhiên nhìn ra xa thấy Phác Xán Liệt đã bắt đầu tính tiền liền nắm cánh tay Biên Bá Hiền kéo y đứng dậy: “Đi thôi Thái tử gia, làm phiền ngài theo tôi một chuyến.”

Biên Bá Hiền hoàn toàn không sợ Phó Tiểu Nhiên, y chỉ lo họng súng trong tay cậu ta không có mắt.

Thời điểm Phác Xán Liệt quay đầu không nhìn thấy Biên Bá Hiền ngồi ở băng ghế, trực giác mách bảo hắn lập tức quay lại tuy nhiên chỉ đuổi kịp chiếc xe của Liêu gia vừa rời khỏi bệnh viện.

Ly sữa rơi xuống đất, thiên sứ nhỏ bệnh viện tặng bị bỏ lại trên ghế dài, cùng với Phác Xán Liệt…

Trở nên cô đơn.

One thought on “Kẻ điên – 36.

Leave a comment