Kẻ điên – 37.

Biên Bá Hiền ngồi cùng Liêu Anh Thành trong vườn hoa, đối phương pha cho y một ấm trà, phía sau còn có tiếng violin du dương làm nhạc đệm.

“Lần này hình thức chiêu đãi của Liêu tiên sinh rất ôn hòa, thế nào, không tìm được hồ bơi bỏ hoang nào khác sao?”

Liêu Anh Thành không quan tâm lời châm chọc của Biên Bá Hiền, ngoắc tay gọi Phó Tiểu Nhiên tới châm trà, Biên Bá Hiền nhìn Phó Tiểu Nhiên, cậu ta tỏ vẻ lạnh nhạt, không chút tình nguyện rót cho mình một tách trà nóng.

“Biết Thái tử gia thích mềm không thích cứng nên tôi cũng không có ý định tiếp tục cứng với cậu, vô nghĩa.” Liêu Anh Thành bắt chéo chân, hứng thú ngắm nhìn phong cách ăn mặc khác xưa của Biên Bá Hiền, “Trông cậu bây giờ thật giống một omega.”

Biên Bá Hiền buồn cười nhìn chằm chằm Liêu Anh Thành: “Tôi vốn là omega mà.”

Liêu Anh Thành nhấp một ngụm trà, cau mày trêu chọc: “Canh mê hồn của Phác Xán Liệt quả nhiên không nhạt, không chỉ khiến cậu tự nguyện to bụng mà ngay cả phong cách cũng thay đổi, không phải trước đây thứ cậu khinh thường nhất chính là thân phận omega của mình sao?”

“Anh còn biết nói trước đây cơ mà, tính cách con người sẽ luôn thay đổi, không ai biết trước được điều gì. Bản thân tôi cũng không ngờ trên đời này có một alpha có thể khiến tôi thần hồn điên đảo và một alpha…” Biên Bá Hiền giương mắt nhìn về phía Liêu Anh Thành, tặng gã nụ cười khinh thường, “Vừa liếc mắt liền buồn nôn.”

Sắc mặt Liêu Anh Thành lập tức tối sầm, bàn tay để dưới bàn làm động tác như đang bóp cổ Biên Bá Hiền.

Tuy bề ngoài Biên Bá Hiền trò chuyện vui vẻ, song thực tế y không dám buông lỏng cảnh giác. Phó Tiểu Nhiên châm trà y cũng không nhấp ngụm nào, quan sát bốn phía, cảnh vật xung quanh trông có vẻ dễ chịu không ẩn chứa nguy hiểm, nhưng tất cả cửa ra vào đều có người của Liêu Anh Thành canh chừng.

Liêu Anh Thành nhìn Biên Bá Hiền, mặc cho y thông minh tới nhường nào cũng chẳng làm được gì với cái bụng bầu sắp sinh ấy. Một omega thì dựa vào đâu mà dám diễu võ dương oai trước mặt alpha, còn hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của gã chứ? Ban đầu, Liêu Anh Thành chẳng qua là mê mẩn khuôn mặt của Biên Bá Hiền, muốn làm quen sẵn tiện lôi kéo quan hệ, kết quả Kiyuchiro lại về phe Biên Bá Hiền bỏ mặc mình, Liêu Anh Thành từ đó mới đâm ra hận y.

Omega này đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của gã.

“Nhìn tôi là buồn nôn sao, tôi chính là muốn thấy cậu khó chịu mà, tốt nhất sau này nhìn thấy tôi cậu nên run sợ thì hơn, nên biết mình đã chọc phải người nào.” Liêu Anh Thành đứng lên, đi tới bên cạnh Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền không nhìn gã một cái, cười khẩy nói: “Đã thua tôi hai lần, anh còn cái gì mà đòi thắng được tôi? Có lá bài tẩy nào chưa dùng à?”

Liêu Anh Thành bất ngờ quật ngã tách trà trước mặt Biên Bá Hiền, tách trà lăn xuống đất bể làm hai mảnh, nước trà nóng bắn tung tóe, Biên Bá Hiền theo bản năng bảo vệ bụng mình.

Hành động này lọt hết vào mắt Liêu Anh Thành, gã bật cười ngồi trên bàn, cúi người nhìn Biên Bá Hiền và bụng bầu của y, ánh mắt mưu mô xảo quyệt.

“Đây không phải là lá bài tẩy của tôi sao?” Liêu Anh Thành nở nụ cười gian trá, ánh nhìn như muốn xuyên qua bụng Biên Bá Hiền, ăn tươi nuốt sống đứa trẻ bên trong.

Đụng đến con, đôi mắt Biên Bá Hiền thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, giống hệt con sói dữ tợn phát ra tiếng gầm gừ đe dọa Liêu Anh Thành.

Cuối cùng cũng thấy Biên Bá Hiền khẩn trương, Liêu Anh Thành hài lòng cười lớn: “Nếu không cậu nghĩ tôi mời cậu đến đây làm gì, uống trà nói chuyện phiếm hả?”

Sắc mặt Liêu Anh Thành nói thay đổi liền thay đổi, gã vặn cổ, xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, nói: “Tiểu thái tuế băng Giao Long có thể nhìn thấy thế giới này hay không…” Gã vô cảm nhìn Biên Bá Hiền, u ám chỉ ngón tay về phía mình, “Do tao định đoạt.”

Liêu Anh Thành búng tay, Phó Tiểu Nhiên lập tức gọi điện thoại, ngay sau đó có hai tên bác sĩ mặc áo blouse từ ngoài bước vào.

Hai tên bác sĩ đeo khẩu trang nên không thấy được mặt mũi, bọn chúng cầm hộp y tế dừng lại phía sau Liêu Anh Thành. Liêu Anh Thành mở miệng cười: “Giới thiệu với thái tử gia, hai vị bác sĩ đây sẽ là người chăm sóc cậu trong những ngày sắp tới.”

Khi đang nói chuyện, hai tên bác sĩ một trái một phải giữ chặt Biên Bá Hiền, một tên nâng cánh tay y lên, cởi áo khoác len của y ra rồi lấy ống tiêm trong hộp y tế.

Biên Bá Hiền đứng dậy giãy giụa lại bị hai tên đó gắt gao đè xuống, định đứng dậy lần nữa thì tới phiên Liêu Anh Thành đặt chân lên đùi y.

“Chống cự tiếp đi nếu mày muốn con mày rơi ra ngoài.” Liêu Anh Thành khoanh tay từ trên cao nhìn xuống Biên Bá Hiền, vừa nói vừa dùng lực giẫm đùi y: “Dù sao tao vẫn mong đứa nhỏ chết trong bụng mày, sau đó nhìn Phác Xán Liệt đến đây nhận một xác hai mạng.”

Biên Bá Hiền cắn chặt răng hàm, vì đứa bé nên y quả thật không dám giãy giụa mạnh.

Liêu Anh Thành nhân cơ hội bóp cằm Biên Bá Hiền nói: “Làm tao vui thì tao có thể cho mày và thằng con tạp chủng của mày gặp mặt trước khi tiễn nó nên Tây Thiên, còn mày mà làm tao không vui… ngay bây giờ tao giết hai đứa bây luôn…” Liêu Anh Thành kề sát tuyến thể Biên Bá Hiền, “Mày nghĩ nếu bây giờ tao làm mày, đứa nhỏ có giữ được hay không?”

“Mẹ nó mày dám đụng vào tao thử xem”

Liêu Anh Thành há miệng cười lớn: “Tao đúng là không dám đụng vào mày, dù sao mày cũng là omega của Phác Xán Liệt, có điều chờ hai vị bác sĩ đây làm phẫu thuật xong, tao sẽ có thể thoải mái đến gần mày.”

Rốt cuộc Biên Bá Hiền đã biết Liêu Anh Thành gọi hai tên này vào đây với mục đích gì, y nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ và tên tổ chức in trên áo blouse bọn họ —— CMT, tổ chức phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể quốc tế.

Liêu Anh Thành muốn cắt bỏ tuyến thể đã được đánh dấu của Biên Bá Hiền, khiến y vừa mất tuyến thể vừa mất con, như vậy gã sẽ trả thù được y, cũng trả thù được Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền không tránh được mũi tiêm của bác sĩ, cơ thể sau khi tiêm thuốc dần dần nhũn ra, lúc tỉnh dậy y thấy mình đang nằm trên bàn mổ chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể. Hai tay y bị trói vào thanh chắn giường bằng dây nịt da, để tiện hành động, bọn chúng dùng cả vòng sắt liên kết với giường khóa cổ y, chừa đúng vị trí tuyến thể.

Có lẽ cảm giác được nguy hiểm, bụng Biên Bá Hiền không ngừng co thắt, y cảm nhận được đứa trẻ trong bụng mình đang run lên.

Mu bàn tay cắm kim truyền dịch không biết tên làm người y mềm nhũn vô lực, khẽ mấp máy môi, lại phát hiện mình thậm chí còn không đủ sức lên tiếng. Bất chợt, mùi cồn khó ngửi xông thẳng vào mũi, tên bác sĩ dùng nhíp gắp miếng bông tẩm cồn bắt đầu lau một vòng quanh tuyến thể của y.

Một tên thấy Biên Bá Hiền vẫn còn giữ được ý thức, búng ống truyền dịch nói: “Gì đây, liều lượng chưa đủ à? Sao cậu ta tỉnh lại được vậy?”

“Đủ mà, 0.3mg etomidate, 0.3mg vecuronium bromide, đo lường tiêu chuẩn.” Sát trùng cho Biên Bá Hiền xong, tên bác sĩ liếc nhìn ống tiêm vừa dùng.

Hắn cau mày kiểm tra đồng tử và hơi thở của Biên Bá Hiền, cuối cùng liếc xuống bụng y.

“Cho thêm 0.1mg etomidate đi.”

Cánh tay tiếp tục nhận lấy cơn đau, tên bác sĩ lại tiêm thêm thuốc an thần cho Biên Bá Hiền, tuy nhiên không biết vì sao mà Biên Bá Hiền vẫn không rơi vào trạng thái hôn mê.

Tên bác sĩ nhíu chặt chân mày, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống quái dị như vậy.

“Làm sao có thể?”

“Này, nhanh lên, nếu không được thì khỏi gây mê nữa, làm nhanh cho xong, tao không muốn ở đây thêm một giây nào hết.” Tên bác sĩ lùn hơn đeo găng tay phẫu thuật, bĩu môi nói, “Cắt bỏ tuyến thể thôi mà, đây còn là thai phụ, có gây mê hay không cũng không thể xuống được bàn mổ, đừng lãng phí thời gian.”

Biên Bá Hiền biết mình không hôn mê đại khái là do đứa nhỏ trong bụng đã kiên cường chống chọi để mình tỉnh táo một chút, vậy nên ít nhất y cũng phải tìm ra cách thoát khỏi hai tên lang băm bất lương này.

Hai tên bác sĩ võ trang đầy đủ, thống nhất trực tiếp xuống tay, một tên cố định bả vai Biên Bá Hiền, một tên cầm dao phẫu thuật đặt lên tuyến thể của y.

“Cái đệt, tao chưa từng thấy ký hiệu nào tàn tạo thế này.” Tên bác sĩ cười ha hả thưởng thức vết cắn không hề xinh đẹp ở cổ Biên Bá Hiền, “Chắc cậu cũng không thích ký hiệu xấu xí này đâu nhỉ, không sao, bây giờ tôi sẽ giúp cậu cắt bỏ nó.”

“Mày thì biết cái gì…” Biên Bá Hiền cắn răng nghiến lợi nhìn tên bác sĩ đeo khẩu trang che kín mặt.

Tên bác sĩ nhún vai, bọn chúng nhận mệnh lệnh bất luận sử dụng phương pháp gì cũng phải cắt bỏ bằng được tuyến thể của Biên Bá Hiền, Liêu Anh Thành còn căn dặn bọn chúng vì mục đích có thể mặc kệ hậu quả, mặc kệ omega sống hay chết, mặc kệ luôn đứa nhỏ trong bụng y.

Thời điểm lưỡi dao lạnh băng chạm đến da ——

“Bác sĩ, cậu là alpha à?”

Biên Bá Hiền tốn sức mở miệng, tên bác sĩ dừng tay, nghiêng đầu nói: “Tôi có là alpha hay không thì hôm nay vẫn phải cắt bỏ tuyến thể của cậu, xin lỗi bảo bối, cầm tiền nên phải làm việc thôi, muốn trách chỉ có thể trách số cậu xui xẻo. Nếu cậu lo lắng cắt bỏ tuyến thể xong không ai cần, không sao đâu, tôi có thể đưa cậu về nhà chăm sóc ha ha ha”

Biên Bá Hiền bình thản cong môi, nhìn tên bác sĩ còn lại đang cười hùa: “Cả cậu cũng vậy sao?”

“Ôi chao, một người không đủ muốn hết cả hai hả? Bụng to thế này mà lẳng lơ ghê ta.”

Biên Bá hiền không quan tâm những gì bọn chúng cười cợt bên tai, y bật cười: “Là alpha thì dễ xử lý.”

Thấy Biên Bá Hiền đột nhiên cười, hai tên bác sĩ không khỏi rợn tóc gáy.

Từ từ, có một mùi hương bay đến chóp mũi, hai tên bác sĩ nhất thời miệng khô lưỡi khô, toàn thân nóng bừng, sau khi trao đổi ánh mắt mới nhận ra mùi hương đó bắt nguồn từ omega nằm trên bàn mổ.

“Gì vậy?! Không phải Liêu tiên sinh nói cậu ta không có tin tức tố sao, tao ra ngoài không uống thuốc ức chế.”

“Mày hỏi tao cũng đâu có biết?! Mau tiêm thêm thuốc an thần cho cậu ta đi!” Hai tên bác sĩ luống cuống tay chân, tin tức tố của Biên Bá Hiền quá mạnh, bọn chúng bắt đầu vã mồ hôi, tròng mắt cũng dần đỏ lên.

“Đệt! Là thuốc phiện…”

“… Làm sao bây giờ, tao sắp không chịu nổi…” Tên bác sĩ lùn hơn mất ý thức trước, hai mắt đỏ lòm, khuôn mặt lộ vẻ si mê từng bước đến gần Biên Bá Hiền, cuối cùng không chút tự trọng quỳ xuống mép giường tham lam hít lấy hít để thứ mùi chết người của y.

“Đồ ngu, muốn không…?” Giải phóng một lượng lớn tin tức tố đòi hỏi sức mạnh tinh thần và thể chất rất cao, Biên Bá Hiền thở hổn hển cười nhạo tên alpha đã mất khả năng kháng cự.

Tên bác sĩ lùn thất thủ, giống hệt con chó liếm tuyến thể Biên Bá Hiền, rên ư ử thể hiện mong muốn.

“Muốn thì cởi trói cho tôi, cậu trói tôi làm sao tôi cho cậu được.” Biên Bá Hiền gian xảo dụ dỗ, tên bác sĩ bị mùi thuốc phiện đánh mất lý trí, nghe y bảo cho thêm liền làm theo yêu cầu của y.

“Mẹ nó mày bị quỷ ám à?!” Tên bác sĩ còn lại vẫn còn tương đối tỉnh táo, tung cước đá bay tên bác sĩ lùn rồi cầm dao phẫu thuật xông tới bóp cổ Biên Bá Hiền định động thủ ——

“Khụ… Giết tôi sẽ thật vô nghĩa, thả tôi ra, tôi ngủ với cậu một đêm không tốt hơn sao?”

Một tay mới được tên bác sĩ lùn cởi trói, Biên Bá Hiền liền nắm cổ tay tên bác sĩ bóp cổ mình, dọc theo cánh tay mò vào trong áo hắn, một bên sờ soạng một bên quyến rũ: “Làm tình với omega mang thai bao giờ chưa, muốn… khụ… muốn thử không?”

Đến nói chuyện cũng trở nên tốn sức, gò má Biên Bá Hiền đỏ bừng, tên bác sĩ trước mắt ngây ra, dần dần bị mùi thuốc phiện đầu độc, bắt đầu bộc lộ sự thèm khát và tham lam. Biên Bá Hiền nhân cơ hội cướp dao phẫu thuật trong tay hắn, lưu loát trở tay hướng lưỡi dao vào động mạch đối phương, một giây sau, máu từ động mạch hắn bắn tung tóe đầy mặt y, tên bác sĩ trợn mắt nhìn y rồi ngã quỵ.

Mùi máu tanh kết hợp cùng mùi thuốc phiện khiến Biên Bá Hiền choáng váng mặt mày, bụng dưới co thắt kịch liệt, nếu không rời đi ngay sợ rằng đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.

Y lấy dao phẫu thuật cắt đứt dây nịt trói tay còn lại, tốn sức đỡ bụng trèo xuống bàn mổ. Lúc này, tên bác sĩ lùn bị câu hồn xông lên ôm cánh tay y lại không cho đi:

“Ngủ với tôi, tôi muốn ngủ với cậu, tôi muốn cùng cậu giao phối ——” Tên bác sĩ mất sạch lý trí nói năng lung tung, thậm chí còn quỳ trên đất cởi quần, nói ra hai chữ “giao phối” vốn dùng cho động vật.

Biên Bá Hiền cắn răng, càng ở đây lâu càng cảm thấy chán ghét.

“Giao phối với tôi đi, mang thai đi, cùng tôi ——”

“A! ——”

Biên Bá Hiền lạnh lùng nhìn tên bác sĩ lùn đau đớn cuộn người dưới sàn, cười nhạo một tiếng rồi vứt con dao phẫu thuật dính máu xuống vũng máu của hai tên bác sĩ lang băm, xoay người nói:

“Nếu không thể sống làm người đàng hoàng, vậy thì đừng sống nữa.”

Biên Bá Hiền lảo đảo chạy ra khỏi phòng, do tiêu hao quá nhiều tin tức tố nên mặt y đỏ bừng nóng ran, mồ hôi nhễ nhại. Những trận đau thắt ở bụng càng ngày càng xảy ra thường xuyên, Biên Bá Hiền ý thức được cơ thể mình không ổn, phải mau chóng tìm cách bỏ trốn.

May mắn thay y phát hiện một chiếc xe chưa tắt chìa khóa đậu phía sau biệt thự, tài xế có vẻ vừa đi đâu đó, cửa xe không đóng nên y dễ dàng ngồi vào ghế lái.

Bởi vì bụng to, dù hạ lưng ghế xuống thấp bao nhiêu thì tư thế lái xe vẫn khiến Biên Bá Hiền cực kỳ khó chịu.

Thời điểm chiếc xe nổ máy, đám người Liêu Anh Thành cũng đã phát hiện y bỏ chạy, từ xa vang lên tiếng mắng chửi và tiếng bước chân rất gấp gáp.

Khi Phó Tiểu Nhiên dẫn theo thuộc hạ chạy tới, Biên Bá Hiền kịp thời đạp ga, chiếc xe lao vào bụi hoa phía trước, xông về phía cổng biệt thự ——

Thuộc hạ Liêu Anh Thành lập tức rút súng, Biên Bá Hiền khom người tránh đạn, kính xe bể nát không còn gì.

“A Lô?! Liêu tiên sinh, không xong rồi, Biên Bá Hiền trốn thoát!” Phó Tiểu Nhiên vừa báo cáo với Liêu Anh Thành, vừa đuổi theo hướng Biên Bá Hiền chạy đi.

Biên Bá Hiền dùng hết mã lực chạy về phía cánh cổng biệt thự, lúc sắp đến nơi, Liêu Anh Thành nhận được tin tức đã cho một đám thuộc hạ đứng chặn sẵn.

“Đệt.” Thấy đám người ở cổng, Biên Bá Hiền mắng một tiếng, vận dụng đầu óc suy nghĩ hành động tiếp theo ——

Y một tay ôm bụng, có lẽ do kinh động đến bên trong, y có thể cảm nhận được bé con không ngừng quẫy đạp.

“Sợ hả… bé cưng…”

Biên Bá Hiền hơi rũ mắt, dịu dàng nói chuyện với bé con trong bụng:

“… Còn chưa ra đời đã phải bắt con liều mạng rồi.” Biên Bá Hiền vừa nói vừa đạp mạnh cần ga dưới chân, “Nhất định là con đang mắng ba…”

“Nhưng con đừng sợ, bởi vì ba con là Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt mà… Con của hai kẻ điên, làm gì biết sợ cơ chứ.” Biên Bá Hiền mỉm cười, chiếc xe ngày một tăng tốc ——

 “Hai ba con chúng ta cùng nhau xông ra ngoài, ba cảm thấy, có phải con không đợi được, muốn chào đời rồi không?…”

Biên Bá Hiền cố gắng chịu đựng cơn đau mãnh liệt ở bụng, hai tay siết chặt vô lăng, đạp cần ga đến hết nấc.

“ĐCM nó! Tên điên mày muốn chết đúng không?!” Liêu Anh Thành giơ súng nhìn Biên Bá Hiền lao xe về phía mình, “Không dừng xe ông đây sẽ bắn bể đầu mày!”

Trong tiếng động cơ đạt giới hạn, những gì Liêu Anh Thành mắng chỉ tựa muỗi kêu. Biên Bá Hiền không giảm tốc, ai không tránh thì đơn giản là bỏ mạng.

Cuối cùng, Liêu Anh Thành không dám cược với Biên Bá Hiền, buộc phải leo lên gò đất bên cạnh tránh. Chiếc xe mạnh mẽ đâm sầm vào cổng sắt, một tiếng động lớn vang lên, cánh cổng bị tốc độ xe hất văng, có phân nửa cánh còn bay ra ngoài tận mấy mét, đầu xe thì móp méo tổn hại nặng.

Với cú va chạm liều mạng, Biên Bá Hiền cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, cả người y vọt tới kính chắn gió, bụng đập trúng tay lái, đau đớn dữ dội.

Nhưng thật may vì chiếc xe đã thành công đâm sập cổng sắt giúp Biên Bá Hiền thuận lợi thoát khỏi biệt thự.

Ngay lúc chiếc xe lao đi, Liêu Anh Thành giơ súng bắn theo đến hết sạch đạn, một viên trúng lốp bên trái, một viên trúng vai trái Biên bá Hiền. Theo phản xạ, Biên Bá Hiền thả tay lái, chiếc xe bị nghiêng, trượt một đường tông vào lan can bên đường. Cũng may y phản ứng nhanh, dùng một tay khống chế tay lái, ổn định lại chiếc xe mới tránh được tai nạn lật xe. Song, nổ một lốp xe khiến tốc độ giảm xuống đáng kể.

Thấy Biên Bá Hiền bị thương, Liêu Anh Thành nhảy lên một chiếc xe khác, tự mình đuổi theo Biên Bá Hiền, Phó Tiểu Nhiên cũng lên xe thuộc hạ, chạy phía sau tiếp viện.

Bả vai trúng đạn không ngừng chảy máu, áo Biên Bá Hiền gần như ướt đẫm, trên trán phủ đầy mồ hôi. Y nhìn những chiếc xe ráo riết đuổi theo mình trong gương chiếu hậu, với cái đà này, nếu không qua được ngã tư, y nhất định sẽ bị đuổi kịp.

Biên Bá Hiền một tay nắm chặt vô lăng, một tay bên vai trúng đạn run rẩy ôm bụng…

Mẹ nó, y chỉ muốn giữ đứa bé này thôi mà khó khăn đến vậy sao…

Y đã rất vất vả… Rất vất vả mới có được đứa bé này mà…

Nhìn những chiếc xe phía sau sắp đuổi sát nút, Biên Bá Hiền không muốn nhận thua nhưng cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Tin tin ——

Chính lúc Biên Bá Hiền hết cách, một chiếc xe màu đen từ giao lộ khác bóp còi xông lên chạy đồng hành cùng y. Thẳng đến khi kính xe hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng quen thuộc, trong nháy mắt, nỗi tuyệt vọng trong lòng Biên Bá Hiền cũng biến mất hoàn toàn.

Phác Xán Liệt thăm dò chỗ ở của Liêu Anh Thành, ban đầu định xông thẳng vào biệt thự, tuy nhiên chạy được nửa đường thì phát hiện phía đối diện có trận rượt đuổi hỗn loạn, sau khi xác nhận ký hiệu xe của Liêu gia, hắn không chút do dự quay đầu xe đuổi kịp Biên Bá Hiền.

Thấy sắc mặt Biên Bá Hiền tái nhợt còn dính máu, vai trái trúng đạn không thể cử động, Phác Xán Liệt nắm chặt vô lăng, thật sự muốn chặt Liêu Anh Thành ra nhiều khúc ngay lập tức.

Phác Xán Liệt có mặt kịp thời giúp Biên Bá Hiền an lòng là một chuyện, nhưng điều này hoàn toàn không nói lên được bọn họ có cách thoát khỏi Liêu Anh Thành. Hai người bị hàng rào sắt ngăn cách, cũng chỉ có thể cùng nhau lao xe về phía trước mà thôi.

Phác Xán Liệt liếc nhìn Liêu Anh Thành quyết đuổi cùng diệt tận, lại quay sang nhìn Biên Bá Hiền cố nén cơn đau. Hắn biết, y bởi vì đứa bé trong bụng nên mới cố gắng chống đỡ đến hơi sức cuối cùng.

Từ lúc mới bắt đầu cho tới tận bây giờ, Phác Xán Liệt vẫn không quá rõ tại sao Biên Bá Hiền lại coi trọng đứa nhỏ này như vậy. Dù rằng hắn đã tiếp nhận sự thật hai người có con, tuy nhiên hắn thật sự không hiểu đứa nhỏ này đối với y, đối với Biên Bá Hiền rốt cuộc có ý nghĩa to lớn thế nào.

Nếu như không phải là Biên Bá Hiền, hắn chắc chắn sẽ không chấp nhận trải nghiệm làm ba. Nếu như không phải Biên Bá Hiền hứa cho hắn một mái nhà, hắn nhất định sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện hắn không hiểu…

Đến cuối cùng, tất cả mọi thứ, hắn thật ra cũng chỉ vì một mình Biên Bá Hiền.

Là Biên Bá Hiền cho hắn lý do chấp nhận đứa con này, là Biên Bá Hiền cho hắn quyết tâm làm ba, là Biên Bá Hiền…

Nên hắn mới yêu.

Lúc mới quen biết, Biên Bá Hiền mắng hắn là kẻ điên, và sự thật là hắn luôn điên vì bản thân. Vì để bản thân được sống thoải mái, vì để bản thân quên đi hết những chuyện không vui, điên cuồng giống như cần sa sinh trưởng ngang tàng bạo ngược.

Giờ đây, hắn nhìn Biên Bá Hiền, cứ thế mà nhận ra…

Hắn muốn điên vì Biên Bá Hiền một lần.

Các yếu tố kích thích đang sục sôi trong máu, khác với sự bốc đồng, Phác Xán Liệt muốn gọi đây là cam tâm tình nguyện. Cách tiếng gió gào thét cùng tốc độ, Phác Xán Liệt lớn giọng nói với Biên Bá Hiền:

“Biên Bá Hiền, nói cho em nghe một chuyện!”

Giữa lúc căng thẳng thế này, Phác Xán Liệt lại mỉm cười khiến Biên Bá Hiền bất giác quay đầu nhìn hắn.

!!——

Phác Xán Liệt đột nhiên đảo tay lái, không để ý tốc độ tông vào hàng rào sắt, bánh xe ma sát với mặt đường kéo theo âm thanh chói tai, những tia lửa tóe ra rồi biến mất, đầu xe móp méo đáng thương. Xe Phác Xán Liệt lao qua hàng rào, quay đầu húc vào làn đường cùng phía với Biên Bá Hiền, chỉ là hai xe đều khác đầu, một người vẫn chạy về phía trước, một người thì chạy về phía ngược lại.

Trong giây phút đồng hành ngắn ngủi ấy, Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt gần sát bên mình, gió thổi lung lay cổ áo hắn, thời gian như thể đóng băng.

“Anh yêu em.”

Kế tiếp, lại là tiếng bánh xe ma sát gắt gao với mặt đường, tiếng động cơ ồn ào tăng tốc, Phác Xán Liệt lái xe ngược chiều tông vào xe Liêu Anh Thành phía sau.

Chỉ cách câu “anh yêu em” kia chừng mấy giây, còn không kịp chớp mắt, cú va chạm rất mạnh làm hai chiếc xe lật ngang, văng khỏi hàng rào bảo vệ ——

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Biên Bá Hiền ngây người quên nhìn phía trước, chiếc xe nổ lốp giảm tốc đâm trúng luống hoa. Cũng may trước đó xe đã chạy chậm lại, ngoại trừ vỡ nát một mặt cửa kính thì y không gặp nguy hiểm gì.

Sau khi định thần, Biên Bá Hiền lập tức cởi dây an toàn định chạy tới hiện trường tai nạn đang bốc cháy phía sau, thế nhưng y phát hiện chân phải của mình bị kẹt.

Nhìn chiếc xe của Phác Xán Liệt bị lật cách mình chưa đầy năm mươi mét, Biên Bá Hiền ở đây lại không có cách nào rút chân ra được.

Phác Xán Liệt chỉ mới vừa xuất hiện ngay trước mắt, y cho rằng mọi chuyện không có vấn đề gì nữa, ai biết được chỉ mấy giây trôi qua thôi mà y đã bị đạp xuống vực sâu, cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

Nỗi tuyệt vọng khi không thể làm gì, nỗi tuyệt vọng của lực bất tòng tâm.

Biên Bá Hiền mặc kệ thương tích khắp người, một tay cố nâng vách ngăn vừa dày vừa cứng, tuy nhiên dù y có cố gắng thế nào đi nữa cũng không rút được chân ra. Đám cháy sau lưng y càng lúc càng lớn, Biên Bá Hiền không nhịn được lớn tiếng mắng chửi, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

Liều mạng giãy giụa cộng thêm tâm tình kích động khiến Biên Bá Hiền đau bụng dữ dội, bỗng, y cảm thấy phía dưới mình có gì đó chảy ra, cúi đầu nhìn xuống, là nước ối vỡ khi omega lâm bồn.

Tai nạn nối tiếp tai nạn, Biên Bá Hiền tựa đầu vào ghế ngồi, bên trên sự thống khổ lại chồng thêm một cơn đau đến không muốn sống.

Dù vỏ bọc của y có cứng rắn đến đâu thì cũng không đỡ được cơn đau sắp sinh này.

“Biên Bá Hiền!! Biên Bá Hiền cậu sao rồi!!”

Từ xa truyền tới chất giọng sốt ruột, Biên Bá Hiền cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nhìn Ngô Thế Huân hớt hải chạy tới.

Ngô Thế Huân không để ý vụ tông xe thê thảm phía sau, cậu cau mày, sắc mặt khó coi chạy đến bên cạnh xe của Biên Bá Hiền, đập cửa gọi y.

“Cậu sao rồi?! Có phải sắp sinh không?! Cố chịu đựng một chút! Còn sức mở cửa xe chứ?!!”

Biên Bá Hiền cắn răng nhấc tay lên mở cửa xe, Ngô Thế Huân vừa chồm vào đã phát hiện Biên Bá Hiền vỡ nước ối.

“Vỡ ối rồi, phải lập tức sinh đứa nhỏ ra, nếu không đứa nhỏ sẽ chết ngạt trong khoang sinh sản.” Ngô Thế Huân định bế Biên Bá Hiền ra ngoài, nhưng chân y bị kẹt kéo cách nào cũng không nhúc nhích.

“Không kịp mất…” Ngô Thế Huân nóng nảy đổ đầy mồ hôi, liếc nhìn sắc mặt Biên Bá Hiền đang dần trắng bệch.

“Không kịp… thì đừng để ý tôi nữa, nhanh qua cứu Phác Xán Liệt đi…” Biên Bá Hiền kéo tay áo Ngô Thế Huân, không cầm được nước mắt, “Xe của anh ấy lật rồi, cậu mau tìm người cứu anh ấy, tôi cầu xin cậu…”

Ngô Thế Huân khiếp sợ nhìn ra phía sau, cậu thật sự không dám nghĩ đó là xe của Phác Xán Liệt, vừa rồi hắn mới cùng cậu nói chuyện điện thoại, bảo cậu mau chạy tới đây, tại sao lại…

“Cứu anh ấy đi…”

Tình cảnh thế này quá mức tàn nhẫn, Ngô Thế Huân tự ra lệnh cho bản thân phải thật tỉnh táo, lý trí nói với Biên Bá Hiền: “Tại nạn thế kia khả năng sống sót không cao, bây giờ cậu là một xác hai mạng, cậu quan trọng hơn. Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, tôi lập tức gọi xe cấp cứu đến ngay.”

Ngô Thế Huân định lấy điện thoại ra, Biên Bá Hiền bất ngờ nắm cổ tay cậu, tiếp đến, y dùng một tay khác tìm cần điều khiển dưới ghế, dùng sức kéo một cái, để mình nằm xuống.

Đôi mắt y đẫm lệ, quyết liệt và tàn nhẫn nói ra đề nghị khiến Ngô Thế Huân kinh hoàng:

“Không kịp đâu, tôi muốn cậu giúp tôi, sinh con tại đây.”

One thought on “Kẻ điên – 37.

Leave a comment